Đêm là lúc mắt ta ngóng trông, là khi môi ta tắt nụ cười, là khi ta trở về gặm nhấm nỗi bất hạnh và cô đơn, sau khi ta lạc lối trong bóng tối mênh mông. …và khi không còn chút ánh sáng nào để ngụy trang, chúng tôi luôn sống thật với chính mình. Chà, tôi cô đơn quá…
Mỗi khi màn đêm buông xuống, bỏ lại phố thị xô bồ, tôi lại trở về với sự cô đơn. Tất cả những gì tôi thực sự phải đối mặt không phải là cái bóng của bạn. Đó là những câu hỏi chưa có lời giải từ chính bản thân tôi.
Cô đơn có thể là một điều gì đó quá quen thuộc với tôi trong một thời gian rất rất dài, không chỉ là những khoảnh khắc tôi cảm thấy thiếu vắng một người có thể ở bên mình. Bên em lúc này, nghe em tâm sự, bày tỏ ý kiến hay đơn giản là động viên em mỗi khi em gục ngã, nhưng cô đơn cũng là những đêm mưa rơi trên mái tôn, trong chiều tà. căn phòng chỉ có tôi và âm nhạc
Yêu một người ở xa… Có vấp ngã cũng phải đứng lên, nương tháng, nương ngày nhớ thương. Là lau nước mắt khi đêm cô đơn bủa vây, thương người ở phương xa… Nghe tiếng ai nơi xa đầu dây là ấm lòng, là hạnh phúc nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon từ đại dương bên kia. Là gom cả thế giới nhỏ bé trong hai chữ “Đợi”.
Cô đơn có đáng sợ không? Tôi không biết. Cô đơn là phức hợp của mọi cảm xúc của con người, nào là vui, buồn, được an ủi, được tự do, nhưng đôi khi lại cảm thấy ôi sao giữa chốn phồn hoa đô hội này ta lại cô đơn đến vậy.
Khi đêm về, tôi soi mình trong gương, khẽ lắc đầu vì thói đạo đức giả của mình. Phụ nữ dù vững vàng đến đâu cũng cần một điểm tựa, miệng thì bảo tránh xa tôi ra, vậy mà khi nhận được tin nhắn quan tâm, em lại lặng lẽ mỉm cười. Nhiều lúc thấy cô đơn kinh khủng, thấy trống vắng và bơ vơ, thấy tủi thân mà không biết tại sao
Đôi khi tôi thích sự yên tĩnh, đó là cảm giác cô đơn trong từng suy nghĩ cho đến khi cạn kiệt rồi lại chìm vào giấc ngủ. Ngoài kia nắng nhẹ vấn vương, mỗi bước em đi nặng thêm, chiều một mình se lạnh mà sao yên bình..!
– Trước
Đêm là khoảng thời gian tôi chờ đợi
Nhắn tin, nói chuyện, quan tâm mọi thứ
Vui quá!!!
– Tôi yêu đêm
– Và bây giờ
Tôi sợ đêm về
Trời lạnh và cô đơn
Hạnh phúc đó là quá khứ
Buổi tối yên tĩnh lạ thường
Nghe một bản nhạc nổi tiếng rồi lau nước mắt
Buổi tối đau khiến người ta sợ hãi.
Mỗi đêm
Nghe nhạc rồi khóc.
Khóc cho một quá khứ khó quên
Khóc cho sự bồng bột không hiểu
Khóc cho người ra đi không bao giờ quay lưng
Và khóc khi lỗi ký ức đó tràn về trong từng nhịp tim.
Em Nhớ Anh, Người Yêu Cũ!
Có những lúc tôi muốn khóc thật to vì cuối cùng tôi thực sự cảm thấy có lỗi với bản thân mình
Có những lúc tôi muốn phát điên lên vì tính khí quá chán nản.
Có những lúc tôi phải nguyền rủa vì trong lòng không thoải mái.
Có những lúc tôi chỉ cần ở một mình vì tôi thực sự mệt mỏi.
Người ta thường nói về sự cô đơn, đó là khi bạn bối rối, sợ hãi và không có bất cứ điều gì để bấu víu. Nói chung là mệt mỏi khi không có ai vòng tay ôm. Cô đơn không thể giải thích được. Là đau. Tuy nhiên, có một loại cô đơn giống như ma túy
Tôi trân trọng hơn, những cô gái sau chia tay, cô ấy lặng lẽ xuất hiện trở lại, buồn nhưng vẫn mạnh mẽ, cô đơn nhưng vẫn kiên cường. Cô ấy không phải là tôi muốn tìm một người cụ thể mới để lấp đầy khoảng trống , tuy nhiên tôi chỉ muốn tìm một cuộc sống duy nhất trong một thời gian dài.
Là phụ nữ, yêu thật điên rồ. Nhưng khi không yêu thì muốn cứng cáp.
Người ta có thể thấy sự cô đơn của người tự kỷ, lúc nào cũng một mình len lỏi trong từng ngóc ngách, một mình đi trong con ngõ xám xịt. Nhưng với những kẻ cô đơn thả mình giữa ồn ào náo nhiệt, có lẽ chỉ bản thân họ mới biết lòng mình đang hội tụ điều gì. Đôi khi, nó giống như một thói quen khó bỏ.
Nào, bạn NÊN chấp nhận sự cô đơn. Hãy để tôi thanh thản giữa giông bão bất ngờ, không ai làm tổn thương tôi, không ai làm tôi rơi nước mắt, không gì làm tôi gục ngã.
Cô gái ơi! Sao em sớm tối một mình, vẫn không cho ai biết đằng sau thân hình bé nhỏ của mình là những lúc em cần yêu thương, muốn được ai đó ôm vào lòng , ngay cả khi chỉ để im lặng?
Một ngày nào đó tôi sẽ thối rữa, sẽ đào một cái hố cô đơn cho mình và chui vào đó, hút, hút, không ai phát hiện ra tôi. Cô đơn là liều thuốc độc, kẹo ngọt đến đâu, thường người ta uống hoài không chán, rồi ném mình vào cuộc sống của chính mình, ném mọi thứ lặt vặt vào sọt rác, một mình ôm lấy nỗi cô đơn.
Tôi nghịch lý trong con người mình, chạm tới nỗi cô đơn của mình, chạm vào nó, chạm vào nó, ôm lấy nó, bảo vệ nó và yêu thương nó. Nỗi cô đơn của tôi…
Tôi chỉ có một mình, không liên lạc với ai, không cho ai chạm vào tôi, đừng khiến tôi phát điên lên vì một thứ gì đó không có ở ngoài kia. Nhưng nếu có một lít cô đơn, tôi xin, tôi sẽ giữ nó, coi nó như một báu vật, được chứ?
<3 tình yêu, vì xa nhà, cô đơn vì lạc lõng…Có người hạnh phúc nhưng chỉ cô đơn khi màn đêm buông xuống, để rồi họ thực sự cảm thấy mình thực sự…cô đơn