Có những lúc cảm xúc như con số 0, không biết đi về đâu, rơi vào ai, lạc vào một vùng bi đát, không thể chia cắt cảm xúc ngay lập tức. Cái này. Đó là cảm giác bấp bênh, không lạc lối trong ý tưởng mà cũng không biết đi về đâu, là sự trống rỗng vô định khiến cá nhân nhanh chóng đi vào ngõ cụt cô độc cô đơn.
Tôi đang cảm thấy bấp bênh trong tình yêu của mình, băn khoăn không biết mình đã lựa chọn đúng đắn nhất hay chưa. Phù hợp hay không phù hợp. Là hối hận ít hơn hay hối hận nhiều hơn…. Rồi tôi tự thấy: con người ta học được nhiều điều sau khi vấp ngã và tôi vẫn chiến đấu để làm gián đoạn một điều gì đó rồi đổ lỗi cho số phận.
Mở mắt ra thấy mình ở một nơi rất xa… Một nơi không ai biết mình là ai, không ai biết chuyện mình, không ai biết mình buồn. .Làm lại từ đầu Lúc đầu, tôi không phải băn khoăn về điều gì. Anh muốn.. “Anh yêu em, anh yêu em.
Từ giờ trở đi, bạn phải đối phó với chính mình, vừa buồn vừa sợ… cố lên cô gái, bạn có thể còn một chặng đường dài phía trước…không ai có thể ở bên bạn mãi mãi… Xem như Mọi thứ đã được tổ chức, cuộc sống của tôi rất bấp bênh. Thật tội nghiệp phải không?
Sắp bước qua tuổi 25 mà vẫn chưa tìm được một tình yêu đích thực. Tan rồi tan… cần một người dẫn đường, cần ánh sáng để thông tin một cách tốt nhất, thật cô đơn mà chẳng biết tìm lối nào để giãi bày trong lòng. Có thể nào tình yêu của tôi quá bấp bênh…
Cuối cùng cũng đến lúc mọi thứ dành cho cá nhân đó không có ranh giới rõ ràng, không thể phân biệt giữa tình yêu, tình cảm hay tình cảm. Chỉ biết rằng không có ai bên cạnh, cuộc sống sẽ trở nên vô vị biết bao. Nhưng rồi tôi vẫn chấp nhận, vì tôi biết số phận của mình sẽ luôn rối ren và dài đằng đẵng.
Lúc này, Bản thân tôi thực sự cảm thấy lạc lõng giữa những suy nghĩ mông lung không định hình… như đang đứng giữa dòng người xuôi ngược không biết đâu mà lần. tất nhiên tôi thực sự phải đi. không tí nào…. Sự tan vỡ của tình yêu thật đáng sợ, nó chi phối từng điều nhỏ nhặt khiến tôi trở tay không kịp, hay là do tôi quá mong manh.
Hôm nay tôi bỗng thấy trống rỗng lạ thường. Ngay chính bản thân tôi cũng không biết mình muốn gì, cần gì. Nói chung, lúc này trong lòng tôi có thể rất lạ. Bạn có cô đơn trên ngã rẽ của cuộc đời?
Bây giờ tay tôi chưa buông tay trước cũng như chưa nắm được đường dài. Mỗi sáng thức dậy, tôi thấy nó như một ngày vô nghĩa, chỉ quanh quẩn với một vài ý tưởng vẩn vơ. Khi tôi không biết tương lai của mình, tôi như người mất hồn.
Dường như một khi cô đơn ai cũng mong muốn tìm được một bàn tay sưởi ấm trái tim mình. Giá như có ai đó thực sự quan tâm đến mình thì tốt biết bao. Bạn biết không, khi nó không an toàn, mọi thứ liên quan đến nó đều phải tránh xa chúng ta. Tôi cảm thấy như mình đã bị lãng quên trong một thời gian rất dài.
Tôi có một tính cách rất hèn nhát, lúc nào mệt cũng giấu mình, ăn nhiều và cố lăn ra ngủ. Bất kể làn da như thế nào, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Nhưng thật đáng sợ, có những lúc giấc ngủ trở nên thực sự rắc rối. Chưa kịp đặt chân đến bến bờ của giấc mơ, nước mắt đã cuốn trôi cơn buồn ngủ… bơ vơ, nước mắt lưng tròng.
<3 đam mê, nhưng khi đam mê dần bị cuốn đi khỏi nỗi sợ hãi bữa ăn, thì tại sao chúng ta lại khao khát tình yêu đến thế? Tôi chỉ ước có một người ở bên cạnh, yêu thương, quan tâm tôi, để khi tôi quá mệt mỏi, tôi có thể tựa đầu vào vai tôi và khóc cho đến khi cạn kiệt cảm xúc.
Đã lâu lắm rồi không có ai ngồi phía trước mà không cười hay nắm tay tôi. Buổi chiều, mặt trời xuống núi và hoàng hôn mờ dần trong những đám mây xanh khổng lồ. Tôi nhìn thấy anh ấy trong một thoáng hồi ức, chúng rời rạc và rời rạc. Em để ý anh trong dòng người xa lạ, từng chút vui buồn đều chạm vào tim. Tôi và bạn dường như không biết nhau, nhưng chúng ta đi ngang qua nhau.
Giá như… Ai đó hiểu cuộc đời tôi. Nhận ra điều đó không bao giờ ổn. Luôn muốn có ai đó bên cạnh. Nắm tay em mỗi khi em gục ngã. Chia sẻ với tôi, cho tôi sức mạnh. Một cái ôm giúp tôi đứng vững. Và biết rằng tôi vẫn được yêu thương…!
Kết thúc: Dù sao thì tôi cũng đang ở trong dòng đời, lơ lửng ở trung tâm của một hành trình và thường thấy mình giống như một người đi bộ mất phương hướng, đứng giữa đường cao tốc và không bao giờ hiểu được nghĩa là trở về. nơi đo. Hãy cho tôi một điểm tựa.