Có những ngàycuộc đời giống như tát vào mặt bạn. Tất cả quay lưng lại. Cũng giống như việc lấy một chai nước khiến bạn bị kiệt sức. Khi đó chỉ một chút không hài lòng thôi cũng khiến bạn mệt mỏi, hơn nữa còn khiến bản thân thực sự cảm thấy bất lực. Có những ngày như thế. Có những ngày từng người ra đi. Mọi vấn đề không vui, buồn bã đồng loạt đổ ập xuống đầu bạn. Bạn mệt mỏi, bạn buồn bã, bạn đau lòng. Nhưng không cho phép mình khóc?
Đoạn đau đớn nhất của một tình yêu, là khi mỗi chúng ta đều biết tình yêu của mình sắp chết, nhưng giờ đây chúng ta không cần phải cố gắng vì nhau. Chúng tôi không hôn nữa, không ôm và không bàn luận nữa. Chúng tôi dằn vặt nhau trong im lặng và thật khó để trở về ngôi nhà mà chúng tôi cùng nhau tô điểm hàng ngày.
Rồi một ngày, chúng tôi đứng cùng nhau trong ngôi nhà đó, đèn tối om. Chúng tôi không khóc. Và đừng tranh cãi.
Không nhìn thấy nhau một màn hình điện thoại, bạn có thể biết khi nào bạn lừa dối hoặc lừa dối nhau không? Giống như bất kỳ mối quan hệ nào, bắt đầu thì không khó nhưng chăm sóc thì khó.
Và cánh cửa đó đã đóng lại một cách đáng ngạc nhiêni. CHÚNG TÔI KHÔNG KHÓC. Nhưng một phần linh hồn của chúng tôi đã chết – theo cách đau đớn nhất – vào ngày hôm đó.
Vâng, câu chuyện đã cũ
Như áo không vừa, tiếc gì?
Vâng, tôi cho phép bạn đi
Tại sao bạn lại chết lặng nếu bạn yếu đuối?
Người ta buồn. Vì không thể duy trì năm tháng, không thể chấp nhận một ngày tuổi trẻ chỉ như thế.
Hóa ra trên đời này thật sự có một người như vậy. Một người dù bạn có yêu sâu đậm đến đâu cũng sẽ không bao giờ thuộc về bạn. Không phải anh ấy không cần yêu bạn, mà là anh ấy không thể yêu bạn.
Không có gì gọi là đau là từ cuối cùng trong đau, bởi vì cuối cùng bạn sẽ quen với nó, một cách tự nhiên.
Mây sẽ trôi, nước sẽ luân chuyển, người sẽ đến, que diêm sẽ tan. Nếu bạn phải đợi, đơn giản là đừng đợi quá lâu.
Không có bắt đầu thì không có kết thúc. Kỷ niệm bao giờ cũng phai trong buổi đầu gặp gỡ, không bị ăn mòn bởi nỗi đau ngày sau.
Ai bảo rằng gỗ không buồn, không khóc.
Đá không sầu, không nhớ ai.
Cây không buồn sao lá vàng rơi?
Đá không buồn sao đá phủ rêu xanh…?
Cảm buồn như nghẹt thở. Một thứ gì đó bị ngạt thở sẽ cố gắng tìm cách thở. Và bất cứ khi nào bạn không vui, bạn thậm chí không cần phải thở.
Thật đấy nếu bạn không phải là nỗi thất vọng lớn nhất của tôi thì tốt thôi, nếu như vậy thì tôi có thể thoải mái bỏ lỡ mà không sợ đau lòng…
Cảm xúc giống như một chiếc áo, có người mặc vì yêu thích, có người mặc vì không cần phải cởi trần. Nhưng ai mặc áo cho nhàn trong đời?
Ngay khoảnh khắc được tạo ra, mỗi việc nhỏ đều có vai trò, nếu chúng ta không tiếp tục cùng nhau, nghĩa là vai trò của chúng ta đã hoàn thành, dù có nấn ná bao lâu cũng không thay đổi. Bạn được những gì. Ra đi là một lựa chọn hợp lý mà tạo hóa đã dành sẵn cho bạn.
Mọi kẻ cô độc đều có một hình ảnh sai lầm.
Rõ ràng là lạnh muốn chết dưới mưa, không thừa nhận mình không có một bàn tay để nắm. Rõ ràng là mì ăn liền đã hết ngày hôm qua, nhưng có chết tôi cũng không thừa nhận mình đói…
Dẫu thời gian đã trôi qua đã lâu nhưng nghĩ đến em anh vẫn đau. Không có lý do nào cả, chỉ vì bạn, chỉ vì bạn là nỗi buồn của tôi.
Cảm giác mất đi một người quan trọng thật không dễ chịu chút nào. Trong lòng như tan nát, cứ như vậy. Nếu bạn muốn bỏ bê, bạn có thể không thể, có lẽ bạn không thể dừng lại. Cứ thế dằn vặt từng ngày.
Kết luận: Trong tâm hồn tuổi trẻ, ai trong chúng ta cũng từng có lúc cảm thấy mình là nỗi cô đơn vô tận giữa thế gian. Như một buổi sáng mùa thu chợt thấy đời chẳng còn gì hay như một ngày mưa buồn thấy mình chẳng thuộc về nơi nào trên cõi đời này ngoài nỗi nhớ…