<3 Cuộc sống không có niềm vui thực sự, không có niềm vui trong công việc, tìm hiểu, cố gắng vượt qua môn học, không có sự tò mò hay động lực để đào sâu thông tin.
Tình yêu có thể mang lại cho bạn nhiều vấn đề nhưng cũng lấy đi của bạn nhiều vấn đề. Không phải mỗi người phụ nữ có dũng khí dấn thân vào thích đều sẽ đơm hoa kết trái với tình cảm của chính mình, một khi bị tổn thương, một khi có loại cảm giác muốn rời xa, thì tất cả những thứ khác đơn giản là có thể. là vật vã trường tồn, nỗi nhớ kéo dài tối ngày không dứt, ngọn còn lại là người phải gánh chịu.
Những ngày sau ngủ trong buồn, chìm trong niềm đau, quá khứ không thể hàn gắn khi vết xước trong tim không thể lành lại.
Cứ thế ngày này qua ngày khác tháng này qua tháng khác, tôi cứ đánh mất tuổi trẻ của mình như thế. Tôi tồn tại như thế, vòng xoáy kiếm tiền cuốn tôi đi, những mối quan hệ xã hội phù phiếm khiến tôi quên đi những ước mơ ngày thơ bé, coi nhẹ những hoài bão của bản thân.
<3 Nhưng muốn, tìm mãi chẳng còn một bóng người, chẳng còn bờ vai cho em tựa. Mệt mỏi, rất mệt mỏi. Nhưng rồi sẽ ổn thôi.
Những ngày như thế, là khoảng thời gian tưởng chừng như cuộc sống sẽ yên bình, êm đềm nhưng thực chất lại có những cơn sóng ngầm bất ngờ trỗi dậy khiến lòng người bâng khuâng. mang.
Hoang mang về cuộc sống hiện tại và mai sau. Tôi không hiểu mình nên đối diện với hiện tại như thế nào và tương lai của tôi sẽ ra sao? Có những ngày tôi thực sự cảm thấy cô đơn.
Những ngày như thế tự dưng lại muốn. Giá như có một người bên cạnh, ôm tôi vào lòng dù không cần nói những lời hoa mỹ, tôi cũng thực sự cảm thấy được an ủi và sẻ chia.
Những ngày như thế… trống trải lạ thường…
Một hôm, tôi để ý thấy một cặp tình nhân khoác tay nhau ngọt ngào, nàng tựa đầu vào vai chàng thì thầm kể chuyện. Tôi nhìn sang bên cạnh, không có ai ở đó, chỉ cười, tặc lưỡi rồi bỏ đi.
<3 Hãy tự hỏi bản thân "mình đã làm gì sai?".
Có lý do gì để hết yêu một người không?. Không, hoàn toàn không, chỉ là cảm giác không còn trọn vẹn như lúc ban đầu, nên hãy bỏ nó đi, đơn giản vậy thôi!
Có những đêm ngồi tủi thân, tựa vào tường, thẫn thờ nhìn những vì sao xa xăm điểm xuyết về phía bầu trời đen huyền ảo, chợt thấy cô đơn. Những lúc ấy, tôi thực sự muốn khóc trong lòng, chỉ ước được về nhà, sà vào lòng bố và kể lể như một đứa trẻ.
Tôi thực sự cần nó để vòng tay ôm lấy tôi, xoa dịu những tổn thương và đau đớn trong cuộc sống. Nhưng tìm mãi, tìm hoài chẳng còn một ai, chẳng còn bờ vai nào cho tôi tựa vào. Mệt mỏi, rất kiệt sức. Nhưng rồi sẽ ổn thôi.
Tình yêu con người không sai, điều sai là em tự giải quyết những nỗi đau này bằng chính trái tim mình, đau đớn, cố chấp dày vò bản thân trong tổn thương. Người ta ra đi không sai, hết yêu thì nên buông, không nên lừa dối mà nên giữ,
Có thể coi như nhẹ nhõm cho mỗi người, không ai cần phải bắt người khác phải trải qua vì mình, nhất là trong chuyện tình cảm, nhất là với người cụ thể mà bạn nhanh chóng yêu quý.
Kết thúc: Tôi chợt nhớ đến người con trai mà tôi thầm thích khi còn bé. Tôi đã rất nhút nhát, tôi đã từng nhìn vào đôi mắt ấy với ánh mắt rung động, tôi cũng đã ngả đầu vào vai cậu ấy, thèm một cảm giác an toàn và bình yên đến lạ lùng. Tôi không biết, người tôi từng yêu bây giờ có sống đàng hoàng không? Tôi chỉnh lại khăn và đi tiếp. Cô đơn lạc lõng…