Thành thật mà nói bây giờ tôi đã quen với việc ở một mình. Con đường em đi, bên anh vắng bóng em. Ngày ta rời xa nhau, em như đánh rơi cả cuộc đời. Tôi không phải là người mang đến cho bạn sự bình yên…
Quá khứ dù đúng hay sai, giờ đã biết lỗi tại ai. Cuối cùng tôi đã rời đi. Sau khi tất cả những giận dữ đã qua, để lại quá khứ mờ nhạt trong khoảng cách và gặp nhau sẽ không còn là điều xa lạ.
Dù sao thì thực sự Anh vẫn yêu em và bầu trời tình yêu mà chúng ta dệt nên đã bị xóa nhòa. Thà mình trải qua còn hơn để bạn chịu cay đắng, thà một mình chịu nhiều đau đớn.
Anh biết cuộc đời này sẽ không có em bên cạnh anh. Anh cứ ngỡ cuộc đời này chỉ là một giấc mộng. Anh hát khúc nhạc tình dâng cho em, chỉ mong em vui vô tận.
Con đường tiếp theo sẽ không có em khi vạn vật vẫn nguyên vẹn, chim vẫn hót trong bụi rậm, nắng còn ướt con đường cũ, anh vẫn sống, em vẫn tồn tại , chỉ là không cùng nhau.
Không có bạn, con đường tốt nhất về nhà đột nhiên gần hơn do không cần phương tiện di chuyển. Thời gian dường như nhiều hơn do không cần phải duy trì thói quen. Lẽ ra im lặng nên trở thành bạn sau mỗi thăng trầm.
Khi đường đi vốn là sóng đôi, giờ chỉ một mình anh bước đi, dù bước đi thế nào anh cũng cảm thấy lạc lõng, hoang mang. Niềm hạnh phúc vốn chỉ đơn thuần là thấy người đối diện hài lòng, giờ xa xỉ lạ thường.
Anh lặng lẽ đan hai tay vào nhau cố trốn cái lạnh trong những đêm đông đầy gió. Anh đau đáu đi tìm, mọi thứ tròn trịa vẫn vẹn tròn, chỉ là trái tim em thiếu một nơi. Tôi cảm thấy hoàn toàn khác khi đường cao tốc vắng bóng bạn.
Bóng tối dần buông xuống, con đường chỉ còn mình anh, một mình anh bước đi với niềm đau, chôn vùi bao kỷ niệm xưa.
Trên con đường ấy ngày nào anh cũng bước ngắn để ôm nỗi đau dài. Không có ai ngoài bạn để đánh thức trái tim đang ngủ say của tôi.
Nắng chiều khuất dần trong bóng ai. Càng nhớ lại càng cảm thấy phiền muộn. Trên con phố không có em, anh một mình bước đi, khi đã qua em lại nghĩ đến anh.
Bây giờ, Anh bỏ em nơi đây một bầu trời không có em, một bầu trời đầy nắng nhưng vẫn rất lạnh…
Biết em sẽ xa nhưng lòng anh vẫn chờ. Biết bao ngày đã qua, nỗi nhớ dù sao cũng không thể xóa nhòa. Một mình lê chân qua phố vắng tìm em hay tìm mình.
<3 Anh mang nặng đẻ đau, sống trong đau khổ, khắc khoải nhớ thương.
Đường thì dài đời người ngắn ngủi, ân hận vĩnh viễn đến từ từ. Anh tìm thấy những địa điểm nhỏ yên bình, nhuốm màu cô độc. … cũng hiểu được tâm điểm của một người cô đơn.
Chiều làm lòng em ai chợt thấy tê tái, cô đơn… dùng chiếc ô đã chôn vùi rất lâu trong túi xách bước chầm chậm trên con phố ngày ấy cùng em đi .
<3 dừng lại!