Hãy trả tôi về với biển một lần nữa! Hãy trả tôi về với biển một lần nữa! Anh giới thiệu hơi mặn chút này. Hãy để mọi vết thương thức dậy. Tôi đổ vào nó đắng và cay!
Đứng một mình trước lối vào của đại dương, anh bạn! Biết nói gì trước 1000 làn sóng. Bầu trời rộng lớn và chứa đầy hồi ức. Còn tôi biết đường báo cát trắng thông cảm.
Đứng trước biển, đếm không gian vô định ấy… Từng con sóng cứ rì rào… Trái tim tôi quặn thắt trước những hồi ức không nên có…
Biển có thể ngụy trang cho sự bất hạnh của biển. Nhưng sóng làm sao giấu được lòng mình? Tôi như cánh buồm trong gió. Bạn làm gì để che đậy cảm xúc của mình?
Không có gió thổi, biển không có sóng. Không có bạn, tôi một mình trên trái đất. Trăng kia vàng rực giữa trời. Sóng có màu trắng, thường có màu xanh đậm.
Ngày xửa ngày xưa biển và sóng yêu nhau. Người ta cho rằng đại dương là mối tình đầu của sóng. Sóng vỗ ôm bờ cát chiều mới. Biển bao la hát tình ca muôn thuở.
Nhắm mắt lại Tôi nghe tiếng gió thổi bên tai, lòng nặng trĩu vì lòng biết lo. Biển đêm không còn gào thét. Giờ chỉ còn 1 màu đen, 1 màu đen. trong nỗi buồn của người xa.
Biển đẹp ngọt ngào kết hợp với một nỗi buồn lãng mạn cô đơn. Đi trên bãi cát trắng trải dài, từng đợt sóng biển làm xao xuyến lòng người.
Chúng ta giống như những hòn đảo giữa đại dương, bị chia cắt trên mặt đất nhưng được liên kết với nhau ở mặt sau.
Hoàng hôn chợt tắt, biển thôi dài vì mênh mông, kẻ quên lối xưa nhìn ra biển chờ…
Tôi vẫn đi biển một mình và thích cảm giác một mình trước biển. Biển cho em bình yên mỗi khi ôm con sóng nhỏ, biển gầm giận mỗi khi em không chịu quay về! Trước cửa biển, tôi chợt nhận ra mình không còn phải lo lắng nhiều nữa.
Nhớ em hoài, nỗi nhớ cứ trào dâng. Bạn đang ở trong trái tim tuy nhiên làm thế nào tuyệt vời. Bên biển đêm nghe tình như sóng dâng. Tiếng lòng át tiếng sóng.
Dù trong biển chiều tím hoang vu. Bão thời gian đổ trắng trời. Biển khát trong anh muôn ngàn con sóng. Vẫn vỗ về em ngày đêm…
Có một người ngồi thẫn thờ nhìn ra biển từ xa lúc nửa đêm. Đôi mắt u sầu chất chứa những nỗi buồn không biết bày tỏ cùng ai.
Biển tênem gợn sóng. Bờ cát chờ đợi và hiện ra mỏi mòn. Biển bao la nằm trong lòng ai sàng. Cá nhân từ xa có thể nhìn xuyên qua hàng ngàn dặm không?
Biển rộng mênh mông trống trải rợn người. Anh không có em như biển không bờ bến. Con sóng sai phương thức dâng lên rồi vỡ tan. Bạn không quay lại để thích tôi.
Mai em đi, biển nhớ tên em lại gọi. Gọi hồn liễu gọi bãi cát trắng chiều muộn. Ngày mai anh đi, đồi núi sàng anh, đá ngóng anh từng giờ, nghe bước chân lẻ loi…
Anh ơi ngày đó anh đừng lơ là nhé. Chữ ái ngỡ ngàng ta trao lời thề. Niềm đam mê bây giờ đã biến mất. Không, đại dương đã biến mất… chỉ còn mình bạn!
Bản thân tôi, ở giữa rộng lớn. Một bên là biển, một bên là cô đơn. Không có em, nắng biết hờn, cát vàng buồn hơn ngày thường.
Kết thúc: Biển vẫn thế, không ngừng trong xanh và gợn sóng. Biển lúc nào cũng là một cái gì đó xa xôi, sâu thẳm, bao la. Và chúng ta để cho dòng cảm xúc tìm đường trở lại chiều sâu… với những dòng ý tưởng mơ hồ và với dòng cảm xúc mênh mông, vô số. Có lẽ vậy…