Tôi cảm thấy tiếc vì đã buông tay bạn. Tôi đã nghĩ như trước đây, dù tôi có đẩy bạn ra bao nhiêu, bạn sẽ quay lại và nắm chặt tay tôi. Nhưng lần này là hết, anh buông tay em cũng buông, đau hơn nhiều là em vừa nắm lấy một bàn tay khác.
Đã hơn một lần đi trên phố bất chợt nhìn thấy một người như bạn, tim tôi đập loạn nhịp, nhưng không phải là bạn. Đã bao ngày rồi anh không gặp em dù chỉ một khoảnh khắc.
Nhanh hơn cả khi tôi mơ về bạn. Trong giấc mơ thật buồn cười, bạn nói rằng bạn nhớ tôi, nhưng khi bạn tỉnh dậy, bạn đã khóc vì điều đó sẽ không bao giờ trở thành sự thật nữa.
Và kết quả của việc rời bỏ em là tôi phải trả giá cho lỗi lầm của mình bằng sự ăn năn, hối hận. Tôi là một người phụ nữ vợ lẽ, sống vì tiền hơn là tình yêu. Vì yêu một người đàn ông giàu có và cần có một cuộc sống sung túc nên tôi đã nói lời chia tay em khi tình yêu của chúng tôi còn đang nồng nàn. Để rồi khi mọi người quay lưng lại, tôi mới biết mình đã mất đi một người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Tôi nhớ bạn. không có bạn.
Anh xin lỗi vì đã kịch liệt buông tay em, anh nguyện đánh đổi tính mạng để em có cơ hội quay lại khoảng thời gian quen biết anh. Em sẽ làm lại tất cả những điều nhỏ nhặt mà em đã thực sự làm tổn thương anh ấy, em sẽ dùng trái tim của mình để chữa lành những vết thương mà lẽ ra anh phải gánh chịu bấy lâu nay, được không?
Tôi hối hận vì đã chia tay với bạn sớm hơn, chỉ vì bạn không kết hôn, để bây giờ tôi nhớ bạn mà không thể quay lại. Tôi thấy cuộc sống cá nhân của tôi thực sự nhàm chán. Nếu năm ấy tôi không nói lời chia tay, có lẽ giờ đây tôi đã được hạnh phúc bên người chồng yêu thương của mình chứ không phải cô đơn nhớ nhung người năm xưa.
Tôi rất đau, nỗi đau mất đi người mình yêu. Giá như lúc đó em quyết tâm hơn để quay lại với anh thì bây giờ em đã không khóc nhiều như vậy. Giờ anh không biết làm sao để chấp nhận rằng anh đã mất em mãi mãi.
Tại sao anh lại cho phép tôi vào lúc nghề nghiệp của tôi đang gặp khó khăn, sao anh có thể nói những lời nhẫn tâm với tôi chỉ để thỏa mãn bản thân. Anh muốn ngày hôm đó cơn giận trong anh nhanh chóng nguôi ngoai, để anh có thể chạy đến ôm em mà khóc. Vì bây giờ, nhiều đêm em vẫn khóc khi nghĩ về anh, nhưng anh không còn ở đây nữa.
Tại sao ngày đó tôi lại coi mình là một thứ nhỏ bé, tôi rất mạnh mẽ, nhưng không, tôi đã nhầm….. Tôi nhớ em.
Anh xin lỗi Anh xin lỗi vì đã không thực sự yêu em, cho đến sau này, anh chỉ là người yêu đơn phương. Thời gian xóa nhòa tất cả, anh lạc mất em. Tôi đã mất người tôi yêu nhất. Những thứ bạn ra đi sẽ không bao giờ quay trở lại. Tôi không biết phương pháp để giữ lấy những gì tôi có. Có lẽ là do tay tôi quá nhỏ và yếu. Chắc là vậy!
Bây giờ tôi có thể đặt mình vào ngôi nhà của bạn, những lúc bạn xa cách, xa cách khiến tôi rất buồn… Vì những vấn đề như vậy, có thể bạn đã vô tình giết chết tình yêu của anh ấy và vô tình làm tổn thương anh ấy. Nhưng giờ tôi nhận ra có quá muộn không?
Tôi thật sự hối hận và ngu ngốc khi đã từng dùng lửa để thử tình yêu. Giờ tôi không biết phải làm sao, ngược lại cô gái đó đã ra mặt và có ý muốn chiếm hữu chồng sắp cưới của cô ấy. Tôi có nên dừng lại hay cứ ngu ngơ để được yêu và tiếp tục lừa dối tôi như không có chuyện gì xảy ra. Liệu chúng ta có hạnh phúc bên nhau không?
Anh yêu em rất nhiều nhưng có lẽ sự phù phiếm của anh đã khiến anh mất em. Khi một thứ gì đó mất đi, mọi người mới hiểu nó cần thiết như thế nào. Và anh cũng vậy, anh đã quá ngốc nghếch khi không ôm em thêm một lần nào nữa. Tôi rất xin lỗi.
Anh ơi, em phải làm sao đây? Mỗi khi đêm xuống, em không thể kìm được. Không chịu được sự dằn vặt muốn quay lại bên anh, được chú ý đến anh nói chuyện, được hát, được nghe anh thủ thỉ những lời yêu thương. Rồi trách anh, trách số phận, trách hai chúng ta, trách mình… Anh ơi, đừng buông tay, em hối hận…
Kết luận: Một người mất bao lâu để nhận thức và nhận ra những vấn đề xung quanh mình, bao lâu để chúng ta đi tìm hạnh phúc. Không ai có được thứ gì mà không biết quý trọng nó, và mỗi sai lầm không bao giờ có chỗ để sửa chữa.