Tuổi trẻ, chắc hẳn ai cũng từng có một tình yêu hấp dẫn. Tình yêu ấy đẹp đẽ đến mức nó đã khắc sâu trong trái tim tôi mãi mãi, có lẽ là cả cuộc đời này. Khi ấy, tôi đã trao cho mọi người một tình yêu nồng nàn cháy bỏng. Đó là khi thế giới xung quanh tôi toàn màu hồng. Khi đó, ta yêu bằng cả trái tim chân thật không toan tính. Mối tình đầu, nó giống như nếm trái me đương thời hay trái khế đầu hè, đắng và đắng nhưng lại càng muốn ăn hơn.
Tôi chợt thèm những phút rạo rực bên hoa phượng, mùa thi rộn ràng khắp sân trường. Tôi khao khát cái lạnh cóng và có bạn bên cạnh. Tôi thèm những chữ ký cẩu thả trên những chiếc áo sơ mi tinh khôi. Tôi thèm một tình yêu trong sáng tuổi học trò, một thứ tình cảm hồn nhiên và đương đại như thế. Và tôi ước rằng mình cũng đã có một tuổi trẻ sôi nổi và vui tươi, từng chạy theo cảm tính, từng nghịch ngợm bị thầy cô la mắng, từng ôm đám bạn dưới mưa…
Ai cũng có tuổi trẻ của riêng mình và những câu chuyện về tuổi trẻ của chính mình, trong mỗi câu chuyện đều có những hồi ức tuyệt đẹp với sự hối hận mãi mãi in sâu vào trái tim.
Tôi không phải là người thích hoài cổ, nhưng những năm tháng này thật đẹp khiến tôi không thể ngừng nhớ. Một người không nghĩ nhiều, một người mơ mộng, một người ngây thơ, một người không toan tính… Chúng ta luôn tồn tại trong kí ức của nhau như thế
Nếu được hỏi năm nào là 12 tháng đẹp nhất của đời người, câu trả lời chắc chắn là những năm tháng thanh xuân, những năm tháng tuổi trẻ, những năm tháng tuổi học trò. . Chúng tôi ngày ấy vô tư, làm việc gì cũng bằng cả trái tim, không một chút toan tính
Chiếc áo trắng thơm mùi nắng của tuổi mới lớn ta sẽ không mặc cả đời. Tuổi trẻ có thể nhớ nhung, nhưng đừng mãi sống trong hoài niệm để hối hận. Tốt nghiệp rồi, bạn không còn trẻ nữa, hãy chạy thật nhanh, còn một chặng đường dài để đi. Dù có khó khăn thử thách nhưng thành công không mấy rắc rối. Tạm biệt mùa xuân, đã đến lúc tôi lớn lên.
Mùa hè của mấy năm trước, nắng đẹp hơn, trời trong hơn, tình bạn gần hơn, tình yêu trong sáng hơn, mọi kỉ niệm dù sao cũng nguyên vẹn hơn. Tuy nhiên, cuộc sống luôn là vậy, chỉ khi mất đi người ta mới biết trân trọng nó. Thời cắp sách đến trường của nhiều người có lẽ đã qua lâu rồi, nhưng những hoài niệm, những hồi ức vẫn còn được cất giữ đâu đó trong tim, để đôi khi nếu ngồi buồn, có lẽ bạn có thể trút ra và ngẫm nghĩ…
<3
Đôi khi nuối tiếc khao khát chỉ cần không lầm quay ngược thời gian để thay đổi quá khứ. Chỉ cần đừng ngồi tiếc nuối mãi tuổi trẻ của mình mà bỏ qua hiện tại và yêu lại. Quá khứ, dù đáng yêu đến đâu, vẫn tiếp tục là một kỷ niệm. Nếu bạn tiếp tục bỏ qua hiện tại, trong tương lai sẽ có một chuỗi hối tiếc khác. Vì vậy, có lẽ cuộc sống của chúng ta luôn là một chuỗi ngày dài của sự hối hận.
Những người phân loại cảm xúc của mình Có phải lúc nào tình yêu cũng bướng bỉnh?
Chỉ một cái chớp mắt, những tháng ngày thân thương đã vuột khỏi tầm tay, bỏ lại em bơ vơ giữa đời.
Quá khứ, tuổi trẻ là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người. Vì vậy, đừng cố gắng bỏ qua nó, mỗi khi bạn cảm thấy mệt mỏi trên con đường đó, hãy nhớ đến nó và mỉm cười “Ôi, khoảng thời gian này thật tuyệt vời”.
Nhiều năm sau, nhớ lại những câu chuyện thời đi học, bạn bè tôi đều đồng ý rằng không biết bao giờ mới có lại một tình yêu “điên rồ” như vậy. Trên thực tế, nó không hoàn toàn điên rồ như họ khoe khoang. Nhưng so với sự “chịu khó” đầu tư và kiên trì cho tình yêu thì đúng là càng già càng lười.
Tình yêu 17 năm không ai sai ai đúng, chỉ là những trái tim biết cách yêu còn quá non nớt để biết nên yêu một ai đó. Ta để lại năm tháng ấy sự tiếc nuối của tuổi trẻ không bao giờ trở lại. Sau này chúng ta hối hận vì đã không đủ can đảm để hết mình với tình yêu.
Mỗi khi quyết định, chúng ta đều có lý do của riêng mình. Vì vậy, tôi tin rằng khả năng chúng tôi thay đổi lựa chọn của mình là rất thấp. Nhưng cuộc đời không có chữ nào nên bạn nên hạn chế hối hận một chút. Vì chẳng có gì phải hối tiếc cả. Nhưng mỗi lần “đụng phải” thèm mạng người khác, tôi không khỏi tặc lưỡi ghen tị
Giây phút này, tôi chợt nhận ra, tôi đã trao đi tuổi thanh xuân của mình mà không hề hay biết, đã qua đi tuổi đẹp nhất của đời người, tuổi trẻ không vui, không lúc nào tôi nguôi ngoai, Tôi không giữ kỷ niệm cho riêng mình, để sau này nhìn lại chỉ biết thắc mắc “tuổi trẻ là gì?”
Nếu ai còn trẻ, hãy yêu tuổi trẻ của mình bằng tình yêu trọn vẹn, đừng yêu nó bằng những lời nói hời hợt hay những hành động vụ lợi, hãy nghĩ đến tôi, nếu bạn vẫn thế này, bạn sẽ hãy là người phải hối hận ngay bây giờ, giống như tôi!
Kết luận: Trong cuộc đời mỗi người không thể tránh khỏi những lúc nuối tiếc. Tuy nhiên, nỗi tiếc nuối của tuổi 17 luôn khiến lòng mỗi người khó quên nhất. Phải chăng vì ai cũng muốn trẻ mãi không già hay vì tuổi 17 là tuổi thần tiên mà bao người ao ước. Những năm tháng thanh xuân ấy cho ta biết bao cảm xúc, đó là những khờ dại, những cảm xúc đầu đời và cả những tiếc nuối hằn sâu trong tim ta, mà ta sẽ nhớ mãi suốt đời.