Có những lúc trong đời bạn không biết mình muốn gì, cần gì và cần gì, đó là những lúc buồn nhất trong đời.
Đôi khi có rất nhiều vấn đề muốn nóinhưng không biết mẹo nói như thế nào, tâm sự với ai Có nhiều mục tiêu nhưng không biết mẹo thực hiện vô tình bị bị ai đó hiểu lầm là u ám và khó chịu.
Khi về già, con người càng cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống, bởi chúng ta phải dung hòa nhiều thứ…dù muốn hay không.
Khi cuộc sống quá bận rộn khiến bạn ngột ngạt, hãy ngừng đối mặt với nó. Hãy đi đến một nơi thật xa, thật yên tĩnh, hít một hơi thật sâu, thở thật mệt để đưa mọi thứ trở lại trạng thái cân bằng.
Đôi khi, chúng ta thực sự cảm thấy cô đơn đến tận cùng. Cô đơn không chỉ là khi bạn ở một mình. Là khi đứng giữa vạn người, ta vẫn thấy mình lẻ loi.
Mệt mỏi! Không biết làm gì , nói gì bây giờ ! Chán ghét mọi thứ xung quanh, chỉ muốn đi đâu đó một mình.
Khi tâm trạng mệt mỏi, con người đang căng thẳng với hàng tấn ý nghĩ linh tinh, im lặng là cách dễ dàng nhất để tâm hồn được bình yên giữa bộn bề cuộc sống
Mỗi ngày trong cuộc sống này đều nhàm chán. Đôi khi, tôi dường như quên mất ý nghĩa của bản thân, những ham muốn, những cảm xúc mơ hồ của mình.
Lúc đó không có nỗi buồn trong lòng, ai có thể phàn nàn. Bây giờ, dù không vui, tôi cũng không tìm được ai để giải thích. Buồn mà không biết nói cùng ai!! Chán chả biết kêu ai!!
Mệt mỏi lắm rồi, nói mà không ai nghe, buồn lắm mà chẳng ai hiểu. Tôi cô đơn… nhưng tôi không thể có ai đó ở bên.
Đời cho tôi đôi mắt buồn để mỗi cơn mưa làm nước mắt lặng lẽ trôi. Có nhiều lúc tôi thực sự mong muốn tìm được một người mở lòng để chia sẻ, nhưng lại sợ người ta chê cười, tôi không mạnh mẽ nên…!
Trong những giây phút đau khổ cuối cùng, định mệnh không mở lối thoát, tôn giáo trong niềm tin là lối thoát duy nhất cho cuộc đời này.
Mọi thứ hợp lại cùng một lúc thực ra chỉ cần buông bỏ mọi thứ. Tôi tự hứa dù trời có sập tôi cũng sẽ tự chống đỡ, nhưng giờ tôi chỉ biết khóc để mẹ lo, vì tôi không ngoan, không có dũng khí, không cố gắng, suốt thời gian qua. trách hoàn cảnh… Bị khinh như thế cũng được.
Tại sao cuộc sống luôn vui vẻ và hạnh phúc… cuộc sống luôn đủ đầy và tràn ngập tiếng cười…. Nhìn lại mình lòng cô đơn quá.. năm tháng lạc lối với giấc ngủ dài…. hàng ngày tôi một mình tôi một mình…rồi chìm đắm trong những suy tư.
Mọi thứ tiếp tục giảm xuống cùng một lúc mà không theo bất kỳ quy tắc nào. Mang theo mọi thứ khiến tôi thực sự cảm thấy kiệt sức.
Mệt mỏi khi:
Tôi nói mà không ai biết
Tôi buồn mà chẳng ai hiểu
Tôi cô đơn khi không có ai bên cạnh
Có những ngày tôi thực sự cảm thấy như bị chính mình bỏ rơi. Quá mệt mỏi, quá quyết tâm và cuối cùng cũng vượt qua được….
Đôi khi, tôi thực sự chỉ ước được nhắm mắt lại, ngừng suy nghĩ, mặc kệ thế giới xung quanh và mong rằng thế giới cũng sẽ như vậy với mình.
Khi đêm về khuya, chúng ta dằn vặt mình với hàng ngàn câu hỏi, nhưng nỗi đau chồng chất và khóc là cách giải thoát tốt nhất mà chúng ta có thể làm lúc này…
Sống hoàn toàn khác không đơn giản là ngồi đó và hét lên “Tôi cá biệt, tôi lập dị…” mà là chấp nhận từ bỏ rất, rất nhiều thứ! điển hình là cô đơn, rất cô đơn… Giấc mơ mỗi ngày tôi mơ có thể đau đớn và cô đơn, nhưng trong đó: Tôi thấy mình lang thang mãi trên CON ĐƯỜNG CỦA TÔI.
Có những ngày tôi không cần thở. Trái tim không muốn chảy vào cả hai. Phổi không cần thở. Bộ não chỉ đơn giản là muốn đánh mất những ký ức tồi tệ.
Có những ngày, bạn chỉ có thể tự nhủ thầm: “Bỏ cuộc đi!” sau đó để tất cả vào vô ích. Không muốn kêu ca, không cần thanh minh.
Có những ngày tôi thậm chí không biết tại sao mình có thể kiên trì. Cứ ngẫm nghĩ tự nhiên sẽ khóc. Không có bất kỳ hy vọng nào…không có niềm tin…Hãy nghĩ rằng bạn có thể chết một mình. Bối rối và mất mát. Tôi thực sự cảm thấy mình vô dụng hơn bất cứ thứ gì trên hành tinh này. Lối thoát nào.
Cảm thấy bất lực với bản thân:
Mệt mỏi khi nghĩ về tương lai
Nhức đầu khi nghĩ về quá khứ
Ý chí cố gắng ngày càng trở nên mờ nhạt, mắc kẹt với hiện tại.
Tóm lại: Buồn và mệt mỏi
<3 Tự coi mình sống thế này mệt mỏi lắm rồi, chịu không nổi nữa, giá như mình có thể ích kỷ chết đi 1 phút để được giải thoát khỏi cuộc đời này.
Kết luận: Xã hội thay đổi liên tục và liên tục khiến các cá nhân chắc chắn bị kiệt quệ. Có những lúc, ta chỉ ước được vùi mình trong một xó xỉnh nhỏ, rời xa thành phố rộng lớn bên ngoài. Có những lúc chúng tôi chỉ muốn tìm một nơi yên bình để trồng rau, nuôi gà cho bữa ăn. Tôi không biết tại sao mình lại phải chen chúc giữa đất kinh thành này? Tôi không biết mình đang sống cho mình hay cho ai khác? Thật sự mệt mỏi…. Nhưng rồi tôi nghĩ mọi thứ sẽ thay đổi, tôi hy vọng tất cả những rắc rối sẽ qua. Cũng như đóa hoa sen, nếu cứ vướng víu trong đầm lầy hôi hám, liệu rằng dưới tia nắng mặt trời, chúng ta có thể nào thấy được đóa hoa xinh đẹp và thuần khiết dưới ánh nắng mặt trời…