Tháng Mười nghĩ về em, chợt nghĩ mùa thu đổ lá, vắng lặng và trống trải. An cư tháng 10 với những ngày mưa nắng đan xen. Dù mưa hay nắng, dòng đời vẫn tiếp tục quay cuồng, quay ngược khi trống khi đông.
Có lúc bầu trời cao trong xanh, nắng chói chang làm tôi rã rời, mệt mỏi, những cơn mưa dầm ẩm ướt và se lạnh làm lòng tôi bùi ngùi, rạo rực.
Tháng 10, tháng đầu tiên của mùa đông…
Một chút nắng, một chút gió, một chút se lạnh và một chút buồn
Thật dễ dàng để tạo ra vấn đề cho mọi người
lặng để nghĩ – để yêu – để nhớ
Hay đơn thuần là quay lại với cảm giác bình yên
Xoá tan ưu phiền
Mỉm cười đón chào ngày mới. Chúc may mắn…
Tháng 10 vẫn là những ngày nắng và se lạnh. Nắng tháng 10 không nồng như nắng xuân, không gay gắt như nắng hè, nắng tháng 10, nắng thu, trải vàng lên vạn vật, lướt qua từng góc phố nhỏ, đủ để cảm nhận thật rõ. rằng ấm vẫn chưa quên nơi này, thế thôi!
Tháng 10 gác lại niềm vui nỗi buồn
Bao nhiêu kỷ niệm chôn vùi quá khứ
Tạm biệt mùa thu lãng mạn
Chào mùa đông với những vần thơ hồng
Tháng 10 là tháng của mùa thu, tháng mang nhiều cảm xúc buồn và tạm biệt tháng 9 này Status viết để mong cho nỗi buồn, tình yêu thương sẽ qua đi. khi tháng 9 trôi qua.
Đã là tháng 10 nhưng Hà Nội vẫn nắng. Tháng 10, tháng của những cơn gió lướt qua lá rụng. Đi trên con đường nhỏ, ta sẽ gặp những cơn mưa xào xạc lá vàng. Đâu đó, nơi cơn gió nghịch ngợm, sẽ có những vòng xoáy cuốn lá bay về trời.
Tạm biệt tháng 10. Tháng của những nỗi buồn lang thang và những câu chuyện cũ Đó là câu chuyện kể về ngày hội học trò ríu rít áo đen áo trắng cùng nhau trở lại mái trường cấp 3. , vô lo vô nghĩ, bao nhiêu phiền phức cơm áo gạo tiền.
Tháng 10 là câu chuyện về tình yêu trinh nguyên mới chớm nở, yêu – ghét – giận – ghét đều đẹp như bông hồng nở vào buổi sáng…
Gió tháng Mười khô, không thấy hơi ẩm. Gió tháng mười giúp cây trút lá trả lại vẻ hoang sơ tưởng như không còn sức sống. bốn năm rồi gặp gió tháng mười như người lạ, giờ đã quen.
Tháng 10 yêu thương và đừng buồn. Đời vẫn vội vã, giữa bộn bề, ai đó gửi cho tôi chút hờn ghen. Ghét nó, ghét nó. Chợt nhớ em, không nhớ ai, nhớ bà ngoại.
Tháng 10 cứ nồng nàn, thiết tha khiến những trái tim lạc lối quên lối về! Không biết từ bao giờ tôi lại thấy nhớ nhung, nhớ nhung… như được trở về tuổi 20! Trong tiết trời thu se lạnh ấy, tôi chợt nhận ra con ngõ thân quen, để rồi một mai, dù tim còn tổn thương, ngón chân cũng nhớ đường về!
Tháng 10. Dạo này gió lại về. Gió mang theo chút lành của mùa, mang đến cảm giác mát lạnh và xua đi cái nóng khô, sâu trong bụi cây xào xạc lá vàng. Giá như tôi có thể tung một chùm lá lên trời, biến thành mưa bay trong gió tháng mười. Gió đưa hương gỗ vào đường, gợi nhớ tôi về một người xa xăm. Ai đó, ai đó đã ra đi và để lại một kỷ niệm ở đây.
Kết thúc: Cuộc sống vẫn tiếp tục vội vã, vẫn hối hả thăng trầm. Trong nhịp sống hối hả, ta vẫn tìm thấy một chút mùa thu trong màu nắng, trong bóng lá xanh.