Có lẽ chúng ta nên chấm dứt khi xét thấy một trong hai người không còn yêu… Níu kéo chỉ khiến ta thêm đau khổ… Em chán cảnh cứ chạy theo anh rồi!
Tôi mệt… Tôi mệt quá! Bạn cứ đi đi…
Đừng để trái tim mình bị cào xước, đừng để nó phải chịu đựng thêm một lần nữa. Hãy cùng nhau thôi, ví dụ như yêu hay đi đi, đừng làm cho nhau thêm mệt mỏi!
Tuy nhiên, mình chọn im lặng để giữ nhau lâu hơn, rồi cũng im lặng để mất nhau trong im lặng. Vậy tại sao chúng ta không cùng nhau dừng lại, tổn thương như vậy là đủ rồi phải không anh? Tại sao họ phải hãm hại nhau đến thế? Yêu thì cứ yêu đi, anh sẽ không im lặng đâu em nhé!
Tôi… đơn giản là dừng ở đây, được chứ?
Bạn hãy thử tự hỏi, giữa chúng ta, mối quan hệ hiện có tên là gì, nên gọi nó như thế nào? Có bao giờ ta thử nhìn thẳng vào mắt nhau, nhìn sâu vào đôi mắt ấy và nói ra hết những gì chất chứa trong lòng.
Tôi không trách bạn, vì bạn có nguyên nhân của riêng mình, rồi sẽ có người muốn và yêu bạn đúng cách. Hãy đến với tôi, bạn sẽ chỉ bị tổn thương và chịu đựng nhiều hơn, tôi chắc chắn rằng vận mệnh này sẽ chấm dứt tại đây!
Dừng lại. ĐÚNG. Là ngừng lại, ngừng ở bên nhau, ngừng quan tâm, ngừng quan tâm, ngừng quan tâm… Thậm chí anh đã nghĩ rất nhiều, rồi anh hiểu, bên em, anh có thể hành động thay.
Tôi sẽ dừng lại. Tôi không tự lừa mình nữa. Bạn thường không phải là người tôi yêu. Người đến trước đã nắm giữ và khóa chặt trái tim tôi. Tôi sẽ dừng lại, em yêu!
Em biết tình yêu của anh dành cho em lớn đến nhường nào, anh khó có thể ngăn cản được tình yêu đang lớn dần trong tim. Đối với anh ấy, nó thực sự khó khăn.
Trên đời này, yếu tố ảo tưởng nhất chính là tình yêu, và người ảo tưởng nhất chính là người yêu một mình ai đó. Em thật sự phải tháo gỡ mớ hỗn độn do chính mình gây ra, vì ánh mắt của ai đó làm em vui, tự mình xây ước mơ và biến thành cô đơn, một ngày nào đó em sẽ đủ cô đơn để biết mình phải chấm dứt, phải không? p>
Tôi sẽ dừng ở đây vì tôi không thể đi hết con đường.
Tạm biệt, bạn không cần phải cố gắng bỏ qua tôi.
Tôi vẫn nhớ từ sáng đến trưa, vẫn tò mò xem anh ấy đi đâu, làm gì, với ai???
Nhưng, tôi vẫn muốn dừng lại ở đây, ở một nửa đẹp nhất.
Vì khoảng cách và thời gian là hai vấn đề tôi không thể vượt qua
Ngày bạn rời đi, tôi đã nói rằng tôi không hối hận khi chấp nhận nó. Cho đến ngày nay, tôi vẫn như vậy, không bao giờ hối hận về vài tháng trước. Còn lựa chọn dừng lại, không biết sau này có hối hận không?
<3 Nhưng cống hiến không đến từ hai phía.
Thôi đi, anh biết tình yêu em dành cho anh không nhiều, không đủ sâu đậm để vượt qua tất cả, xung quanh anh còn vô vàn chàng trai khác, nhưng em cho rằng tình cảm ban đầu ấy thật đáng quý – tinh khiết.
Dừng lại đi, rồi em sẽ cười thêm một lần, lại yêu một lần nữa, để em khám phá ra một người tốt hơn anh. Để em không phải phân vân đi hay giữ, bỏ hay dừng, dừng hay tiếp…Em xứng đáng được yêu thương, không phải lo toan sớm muộn.
Khi đã bên nhau, cô ước thời gian ngừng trôi để được ở bên anh mãi, không bao giờ rời xa. Sau đó, cô tự hỏi mình, cô có phải là cô gái dành cho anh không? Những lúc giả vờ lạnh lùng, cô không chiếm được trái tim của cô. Cô vẫn nhớ, khi còn yêu, cô luôn để anh bế trước, luôn cúi mình chờ bóng anh khuất dần, cô cho rằng đó là tình yêu.
Yêu, quay đầu lại đã thành cố nhân. Câu chuyện, muốn xuôi ngược, đều sẽ trở thành ngày hôm qua. Cuối cùng, sau bao ngày khô hạn, nước mắt cô cũng rơi. Cô nhận ra, tình yêu không thể khiến người ta chết ngay lập tức, thực ra nó chỉ như mũi kim đâm vào chỗ có lẽ đau đớn nhất, khiến cô khóc cạn nước mắt mà thôi.
Tất cả chúng ta đều biết rằng, một mối quan hệ cần có hai người và nếu bạn cố gắng một mình mà không có sự đồng ý của người kia, thì bạn đang cố gắng. cố gắng vô ích.
Tuổi trẻ của chúng ta không phải chỉ để theo đuổi những mối tình không tên...Ta còn sống và yêu hết mình..dù sao hôm nay ta thấy mệt mỏi. . Xin hãy dừng lại cho tôi! Đời người ngắn ngủi lắm sao ta không dành khoảng thời gian ngắn ngủi đó để yêu thương và trân trọng nhau, để rồi sau đó lại phải lạnh lùng chia ly.
Tôi sẽ ngừng khi tôi thấy chán!
Một con đường để quay lại với nhau nhưng rất có thể sẽ không còn đi cùng nhau nữa.
Tôi cũng vậy, nhưng tôi đã nói là tôi thấy chán.
Vâng, chính là nó. Tôi không đủ sức để giữ bạn trong im lặng.
Hãy buông tay tôi, để tôi không còn phải chịu sự chà đạp dã man do sự nông nổi của mình nữa. Không còn những đêm dài mất ngủ trằn trọc suy nghĩ mình đang ở đâu, đang làm gì, có nhớ mình không? Không phụ kỷ vật tình yêu nào ngoài những giọt nước mắt lăn dài trên má. Tại sao lại giữ nhau?
Kết luận: Một trong những bài học khó nhất trong đời là học cách buông bỏ. Hầu hết chúng ta vốn đã dựa vào một số lượng cực lớn. Cốt lõi là vì sợ đau, sợ tổn thương, sợ nuối tiếc, sợ nuối tiếc, sợ thời gian trôi qua một đi không trở lại, sợ một khi buông tay. Kẻ thù quay lại và anh không ở đó. Nhưng nếu chúng ta không đủ can đảm để dừng lại, làm sao chúng ta biết rằng những người khác sẽ sẵn sàng đi một quãng đường dài với chúng ta.