Tôi thường cho rằng, đơn phương có lẽ là tình huống đau khổ nhất khi tình cảm chỉ đến từ một phía và không được chấp nhận. Nhưng thực ra, đến bây giờ tôi mới biết rằng điều đau đớn nhất chính là khi hai người vẫn yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau được nữa.
Khi bước chân anh chợt lạc về góc quán xưa, hương ngọc lan vô tình phảng phất theo dòng ký ức, đèn đường vàng in bóng chiều xa, đó là khi sống mũi anh bỗng cay đắng, buột miệng gọi tên một người anh rất quen mà cũng rất lạ…
Khi sự kiện ồn ào kết thúc, nhạc tắt và mọi người trở về nhà của mình, nhìn vào chiếc ô tô đang đậu ở bãi đất trống và không có ai chờ đợi, Anh ấy hiểu rằng anh ấy không có ai bên cạnh mình. Đời cứ buồn!
Bạn có hiểu cảm giác của một người sẵn sàng, hy vọng rằng trong tương lai chúng ta có thể được chữa lành vì chúng ta tin rằng giữa hai chúng ta vẫn còn tình yêu. Đột nhiên trong tương lai, người đó biết rằng tình yêu này đã đến lúc kết thúc, anh ta đi và sẽ không quay lại nữa, tình yêu đã hết coi như không còn nhân duyên nữa.
Nếu mỗi chúng tangại khó khăn gian khổ, chỉ thích ăn quả ngọt bên ngoài mà bỏ qua cái mầm bên trong, thì biết được bao lâu? Tình yêu đích thực là gì?
Đó là một loại tình cảm keo dính, tồn tại theo năm tháng và bền vững với thời gian. Đó là khung cảnh mà những người đầu bù tóc rối, mắt mờ, chân khập khiễng… vẫn có thể nắm tay nhau trong những buổi chiều đi trên đường và ngọt ngào gọi “em ơi”.
Chúng ta thường hào hứng và thích thú khi bắt đầu một điều gì đó mới mẻ, tuy nhiên đôi khi chúng ta cảm thấy nhàm chán và có ý định vứt bỏ những thứ cũ kỹ. Có bao giờ bạn nghĩ, đối với một mối quan hệ nào đó bạn cũng cư xử như vậy?
Đôi khi, giữa đại lộ vắng lặng, tối tăm, đang phóng đi với tốc độ rất nhanh, chiếc xe đột ngột phanh gấp. Những ánh mắt tìm kiếm, đôi môi trao nhau và trái tim thổn thức. Mong gặp lại bóng hình xưa, nghe lời nói đã xa, được sưởi ấm trong vòng tay thân quen nơi ta đã từng… Nhưng rồi tất cả chỉ là hy vọng mong manh, vụn vỡ…
Con người chúng ta rất khó nắm bắt. Biết tìm nhau đã khó, sao không trân trọng nhau? Biết rằng họ vẫn còn yêu nhau, nhưng họ vẫn muốn chia tay và sau đó đánh mất nhau thực sự. Sau đó, một người cụ thể phải bất hạnh và đau khổ, và một người cụ thể khác phải lo lắng và sợ hãi. Có cần thiết phải làm xáo trộn cảm xúc của nhau như vậy không?
Chúng tôi chỉ cần cho nhau một khoảng thời gian để tái tạo. Rồi nó sẽ đến đó. Nhưng đâu ai biết rằng sức hấp dẫn đã cạn, dù muốn cũng có khả năng không quay lại được nữa. Tìm nhau đã mệt, hãy trân trọng nhau một chút.
Tôi đã nghĩ, Tôi đã cân nhắc và tôi sẽ luôn nghĩ về những ngày còn trẻ của mình. Từ nay, tôi sẽ yêu hết mình, đi và đến, sống và phát triển, ước mơ và hành động.
Có đôi ngày tháng dám ở, dám mơ, dám thích, dám mơ mà không dám, để rồi mỗi tối về nhà, người rã rời, chỉ nhớ những hồi ức Chỉ là một ngày buồn tẻ.
Kết luận : Thực tình mà nói, trong chuyện tình cảm, ai cũng muốn có thời gian để đánh giá lại mối quan hệ này. Bạn vẫn cần phải tiếp tục? Nếu vậy, làm thế nào tôi nên tiếp tục? Rồi cứ thế ta cứ xa nhau, nào biết rằng sau khi đã xa nhau, rất khó tìm lại nhau.