Lời hứa giữa tuổi trẻ vốn dĩ là một bi kịch. Bảo lãnh thiếu niên thực ra là bi kịch. Mãi mãi, ngay cả khi mất nhiều năm để phát triển, nó sẽ không thể đạt được. Đó là ai.
Số phận trong cuộc đời đưa những con người xa lạ đến với nhau, trở nên thân thuộc hơn bất kỳ ai trên hành tinh này, và cũng chính số phận giống nhau đã đẩy họ trở lại với hai chữ bất thường.
Anh ấy là người giỏi nhất trong 12 tháng. Nhưng tôi của tương lai là một trong những tôi tốt nhất. Trong số những người vĩ đại nhất có lẽ là một lỗ hổng tuổi trẻ. Chạy thế nào cũng không thắng được tuổi trẻ.
Tôi đã có một thời như thế, trải qua một trong những ngày đẹp nhất, chỉ cười một mình và nghĩ về một người nhưng rồi người đó mãi mãi không thuộc về tôi.
Một cái nắm tay thật chặt, một cái tựa vai nhẹ, một nụ hôn nhẹ lên vầng trán như giây phút con lắc đồng hồ điểm tích tắc.
Vì yêu em, anh trao tất cả, đánh đổi cả tuổi thanh xuân của mình cho một người. Không cần dài dòng, anh đã tin em và yêu em biết nhường nào. Giờ hai ta đã chia hai ngả, giấc mộng tình đơn sơ quá nhạt nhòa. Nên tôi sẽ trở về chiều tối, về căn phòng im lặng…
Tình yêu ấy anh trao như cơn mưa rào tưới mát tuổi thanh xuân của nhau. Này, gió nghe lòng em, nhưng gió hát lời ru từng đêm làm ướt khóe mi yếu đuối vì yêu. Những lá thư mỏng manh này. gửi gió để tặng nó cho bạn. Người con gái có trái tim thầm yêu anh… Cô gái có tuổi thanh xuân thầm yêu…”
Một người mà tôi đã từng yêu sâu đậm, suốt cả tuổi thanh xuân thiếu vắng, dù chia tay lòng vẫn nặng trĩu, rồi cũng đến đây ngày người ấy mời tôi dự đám cưới…
Trời có thể xanh trở lại, nhưng thời gian sẽ không quay ngược lại. Nơi đó vẫn sẽ tồn tại, tuy nhiên tuổi trẻ thì không. Giống như chúng ta, có thể thích lại một ai đó, nhưng không phải là người của những năm tháng tuổi trẻ này.
Tuổi trẻ của chúng ta không chỉ là những bầu trời bình yên với một màu rất xanh, đâu đó có cả những đám mây xám xịt, mà chúng được góp nhặt và gói gọn vào trong góc khuất của tâm hồn. và trân trọng nó sâu sắc trong trái tim của bạn. Còn lý do thì chỉ mình tôi hiểu…!
Thanh xuân của tôi không ngọt ngào, lãng mạn hay cuồng nhiệt như nhiều người nói. Nước mắt của nhiều đêm. Đó là nỗi nhớ thầm lặng. Mệt mỏi vì sẵn sàng. Một hy vọng vô nghĩa. Nhưng dù vậy, tôi thậm chí không bao giờ hối hận về điều đó…!
<3 Nếu đã thực sự coi là một mái ấm thì hãy can đảm bỏ qua từng thứ nhỏ nhặt, chọn cho mình một con đường riêng, chọn cho mình một người mà bạn hiểu sẽ dẫn dắt bạn vượt qua bao la, sợ hãi và mang lại hạnh phúc trọn vẹn mà bạn đáng được hưởng.