Stt thất tình và cô đơn: nhân duyên ở đời cần có tình yêu thương chân thành – 1000Status

Tôi thực sự cảm thấy lạc lõng…giữa một con phố đông đúc

Mất bao lâu để đạt đến đỉnh điểm của nỗi buồn

Trải qua biết bao rung động sao tôi lại thấy trống vắng

Giờ nhìn tình yêu trôi qua như chẳng còn lại gì

Tại sao tôi không thể rơi một giọt nước mắt nào ngay cả khi tôi cần

Chỉ có thể buông bỏ

Chúng ta không còn của ngày xưa nữa. Bây giờ không phải là lúc để đe dọa tất cả mọi thứ để có thể nhìn thấy nhau, được gần nhau. Anh và em, có lẽ chỉ đơn giản là những đêm dài lặng lẽ. Anh là một bầu trời và em là một thế giới. Chúng ta tình cờ lạc vào cuộc đời nhau… 

Lạc lối không phải vì không có ai bên cạnh . Chỉ cần một ngày nhợt nhạt, trung tâm cũng bị hư hại. Bởi vì, luôn có cảm giác không trọn vẹn và trọn vẹn trong mối quan hệ, không hiểu được suy nghĩ của nhau.

Sự hoang mang vì họ đang vui vẻ tưởng tượng về một tương lai ngọt ngào Sự mê đắm hay hoang mang vì họ lạc lối và không biết cuộc đời sẽ đi về đâu vẫn là những cảm xúc phổ biến của các bạn trẻ bây giờ. Hôm nay, cùng em… Lạc lối khi đôi chân và trái tim chưa tìm thấy bến đỗ…

Cuộc sống sẽ luôn thay đổi và xoay vần từng ngày, từng năm! Đằng sau sự “hoang mang” hay “đặt nhầm chỗ” có lẽ sẽ có dấu chấm một khi chúng ta biết và hiểu bản thân mình cần gì, muốn gì

Một ngày ta đi trên con đường quen mà chợt không biết nó dẫn mình về đâu? Lạc lõng khi ta cứ bước đi không mục đích, không suy nghĩ, không cảm xúc… cứ đi, hòa vào dòng người, lướt qua những làn khách.

Tôi cảm thấy lạc lõng giữa nhiều người xung quanh. Khi sớm hay muộn, có những người dường như thân thiết và chúng ta đoán rằng chúng ta hiểu họ hơn chính chúng ta; Nhưng về lâu dài, tôi nhận ra rằng mình hoàn toàn không nhận thức được chúng.

Đã một quãng đường dài ta không sánh bước bên nhau, không chứng kiến ​​những điều xảy ra trong đời nhau để rồi không còn hiểu nhau, sợi dây liên kết giờ chỉ còn trống rỗng.

Rồi tôi lạc vào cuộc đời em..

Chúng ta không còn của ngày xưa nữa. Không còn thời gian để mạo hiểm từng điều nhỏ nhặt để có thể linh hoạt nhìn thấy nhau, được gần nhau. Anh và em, có thể chỉ đơn giản là những đêm dài lặng lẽ. Anh là một bầu trời và em là một thế giới. Ta vô tình lạc vào đời nhau… 

Tôi thấy mình lạc lõng giữa Thế giới rộng lớn này, sống giữa biển người nhưng không một người hiểu mình, không một ai nắm lấy tay tôi khi tôi cần buông tay. xuống tất cả

Tôi thấy mình tham gia một mình, không có sự hỗ trợ, rồi tôi lại muốn được ở một mình: dạo quanh thành phố nhỏ này một mình trong cái lạnh của mùa đông, tôi càng thích ngắm cảnh buổi tối hơn một mình và nghiêm túc với những điều xa vời, hay chỉ là nhâm nhi một tách espresso để cảm nhận thực sự vị đắng của nó..

16 tuổi, tôi thậm chí còn ít bạn và không thích kết bạn. Bạn là một thanh niên ngổ ngáo và luôn lạc lõng giữa đám đông. Tôi ghét đám đông và không biết tại sao. Thế giới của họ, tôi không muốn chạm vào. Thế giới của tôi, không ai có thể liên lạc được với nó. Thích im lặng và chiêm nghiệm

Đừng lãng phí những tháng ngày tuổi trẻ chỉ vùi mình trong thất vọng và sung sướng của tình yêu. Nếu bạn đang cảm thấy cô đơn và lạc lõng, trống rỗng và bấp bênh…hãy về nhà!

<3 hơn nữa, một nửa khác của tôi bên cạnh tôi.

Những giông bão và bấp bênh của cuộc đời đã khiến tôi, người luôn tự tin rằng mình mạnh mẽ, đột nhiên cảm thấy yếu đuối. Đúng, tôi cường tráng, nhưng tôi sợ nhất sự cô đơn, sợ nhất cảm giác lạc lõng giữa dòng đời hối hả, lạc lõng giữa dòng người và dòng đời…  

Tôi tưởng tượng trên đời này còn rất nhiều người như tôi dù cô đơn, vẫn bước đi một mình, vẫn cảm nhận cái lạnh của mùa đông một mình, cảm thấy cô đơn chìm trong màn đêm buông xuống để tìm kiếm chính mình lạc lõng giữa biển người, 

Và cũng như thế, tôi cứ mãi tìm kiếm và lạc lối trong dòng đời tấp nập. Lạc lối trong bộn bề, trong nước mắt và ký ức nhạt nhòa.. 

Tôi vẫn muốn tìm lại cảm giác đó, cảm giác được ở bên cạnh một người, không chỉ để người đó ôm lấy tôi để bảo vệ, mà còn là cảm giác mà cả hai chúng tôi đều bảo vệ. Cả hai cùng nhau can đảm đi chung một con đường, đón nhận giông tố cuộc đời  

Bây giờ bạn thấy mình đang nằm giữa phòng, đầu óc thanh thản và bạn cảm thấy mình không có bất kỳ động lực nào để cố gắng, không chút tò mò muốn làm gì cả. như thể cuộc sống không phải là giá trị cư trú.

Con người thật kỳ lạ, bận rộn cả ngày mà vẫn thấy tủi thân và cô đơn, nói chung giữa chốn đông người chỉ ước được cuộn mình vào một góc như một chú mèo con nhút nhát, chỉ ngồi một chỗ ở đó chỉ nhìn quanh không nhúc nhích, cũng không gây tiếng động nào, sợ ai đó phát hiện sẽ thấy loại người nhỏ bé đang run rẩy vì cô đơn, lạc lõng….

Cuộc sống vẫn vậy và dù sao cũng vậy, phải chăng sự cô đơn tiềm ẩn trong bạn, nhưng dù bạn có cô đơn thì bạn cũng cô đơn theo cách riêng của mình với một kiểu “chắc chắn” cô đơn hợp thời”, có chút đắng, cay, kiểu ẩm, thậm chí có vị đắng chát nơi đầu lưỡi, buốt tận răng, …. Ngoài ra còn có kẹo, nói chung là vị đắng tạo nên sự đắng họng.

Khi mệt mỏi với những viên thuốc đắng để kéo giấc ngủ vào giấc ngủ, tôi buộc phải thức dậy. Ừ thì bơ vơ, lạc lõng, nhưng rồi còn lựa chọn nào khác ngoài đứng dậy?

Kết luận: Dù bạn có kiên cường hay mạnh mẽ đến đâu thì cũng có lúc bạn trở nên yếu đuối và muốn có người ở bên an ủi. Lúc đó tôi mới biết mình đã đặt nhầm chỗ, mình cô đơn, mình đáng thương biết bao.