Stt thời thơ ấu, Ngày ấy mang đôi mắt trong veo nhìn đời không chút nghi ngờ – 1000Status

Tôi nhớ những ngày thơ ấu của mình, nơi khó khăn nhất để quyết định nên chơi trò chơi nào bây giờ.

Tuổi thơ giống như một cơn say, mọi người nhớ những gì bạn làm, nhưng bạn thì không

Nỗi thất vọng của một đứa trẻ mới biết đi có thể rất đơn giản, dễ quên, nhưng niềm vui thì luôn tràn đầy.

Khác với thế giới của người lớn, khi ngoảnh lại, tôi thấy những mối quan hệ dần mất đi, và trái tim tôi cũng trở nên cằn cỗi và chai lì.

Tôi đã dành cả tuổi thơ để mong mình mau lớn. Rồi dành hết thời gian lớn lên để mong được bé lại

Tôi nhớ lời ru của mẹ, câu chuyện của bà và những trận đòn của bố vì không ngủ trưa và đi làm ăn xa. Thuở mới chập chững biết đi, không riêng tôi mà hầu hết lũ trẻ con quê tôi đều không chịu ngủ trưa, chúng tôi trốn nhà ra đồng kiếm củi chơi điện tử. Lúc đó khoa học và chuyên môn chưa phát triển, những đứa trẻ ở nông thôn như chúng tôi không biết gì về điện thoại, ipad, máy tính, game online… trò chơi của chúng tôi chỉ đơn giản là những trò chơi điện tử dân gian, chơi nhảy dây, v.v. đến đá cầu, đá bóng, cò, bi… Nhất là những người phụ nữ như tôi thích chơi đồ hàng, chúng tôi lấy lục bình, rồi vặt lá, cỏ về làm như nấu nướng rồi bán cho con nhỏ này. , ngược lại là vui vẻ, hài lòng. Khổ nhất là bị bố phát hiện không chịu ngủ, đem về nhà đánh vài roi rồi khóc. Nó lăn ra ngủ lúc nào không biết, có khi nó chưa bị đè mà chạy vòng vòng kêu khóc, chết đi sống lại. Tôi mệt mỏi quá, tôi phải cố gắng ngủ, nhưng bây giờ tôi không có thời gian để ngủ.

Ngày ấy mang đôi mắt trong veo nhìn đời không chút nghi ngờ, thế giới trong học trò em bé lúc nào cũng đáng yêu. Ngày hôm đó kéo theo nó là những đêm chỉ cần nằm trên giường là ngủ, không đặt tay lên trán suy nghĩ, hay thở dài trong đêm.

Có ai nhớ những đêm này khi bạn nằm xem một bộ phim sau đó ngủ thiếp đi và nằm dài trên ghế dài không? Thường thì bố hoặc mẹ tôi sẽ bế tôi vào giường và thức dậy vào buổi sáng và thậm chí sẽ không quên rằng tôi đã ngủ trên đi văng

Diều giấy làm từ báo cũ bằng keo hoặc cơm nguội rất được trẻ em yêu thích. Những buổi chiều khi nắng chưa tắt, cả đàn kéo nhau ra đồng, rồi duy trì chạy, hoạt động không ngừng để cánh diều bay lớn hơn. Lúc đó chẳng ai nghĩ đến điều gì xa xôi, chỉ biết bay càng cao càng tốt, đó mới là cảm giác của một anh hùng thực sự, chỉ đơn giản là ló mặt với các bạn trẻ tham gia cùng…

Tôi nhớ tuổi thơ của mình, sau khi tôi có thể chạy chơi với các bạn, nhảy dây và ném pháo cùng nhau. Trời mưa, cả nhà chạy ra sân chơi, tìm cá bơi lội dưới suối. Hồi nhỏ chạy theo xe kem với đám bạn, thèm lắm nhưng không ai có tiền dù thực tế là không có tiền mua.

Thời thơ ấu của chúng tôi là một cuốn sách hướng dẫn truyện tranh nhàu nát nhưng chứa đầy những điều kỳ diệu. Là chú mèo máy thông minh Doraemon với chiếc túi thần kỳ, là cậu bạn Nobita hậu đậu vụng về hay cô nàng Xuka dịu dàng và xinh đẹp…

Tôi nhớ tuổi thơ…


Trẻ em, kèm theo những khoảnh khắc mà cả đời ta cũng không thể quên như một buổi trưa nắng, lũ trẻ chạy trên đống rơm đang phơi, nghe tiếng gió lướt qua, Tuổi thơ tôi là những buổi trưa nắng lội sông bắt cá, bắt châu chấu… Giờ đã lớn, sống giữa Hà Nội xô bồ, thèm lắm những thứ cảm giác xưa cũ.

Nếu trên đời này thực sự có một điều ước, tôi không muốn gì khác ngoài một vé trở về tuổi thơ và không bao giờ lớn lên nữa. Nhớ thời thơ ấu… nhớ cái thời chỉ biết ăn với chơi… nhớ… nhớ… nhớ…

Kết luận:  Các em hãy quay lại vài lần. Đưa tôi đến một góc yên bình. Xóa đi những rắc rối của tôi. Đâu đó rõ ràng tiếng reo hò.