Stt tình yêu hay đến đâu, điển hình là đập vào 2 chữ “tương lai” cũng rắc rối lắm – 1000Status

Mọi thứ bắt đầu từ định mệnh, kết thúc từ định mệnh. Hiếm ai trong đời chưa từng một lần thốt lên câu quen thuộc: “Thôi thì là số phận”, hay “Số phận đã sắp đặt”.

Vốn dĩ con người gặp nhau là có duyên, có nợ là yêu, có duyên chia ly… Nếu đã có duyên thì dù xa cách mấy, chúng ta cũng sẽ tìm thấy cách tiếp cận của chúng tôi để gặp lại nhau. . Đã là nợ thì trốn tránh cũng chẳng ích gì. Và khi đã là định mệnh thì không ai có thể cưỡng lại được nữa…

Khi duyên trở lại, duyên ở lại hay duyên đi dường như đều do số phận an bài, dù đau đớn đến đâu cũng dễ dàng dứt bỏ. Có những mối nhân duyên chắc chắn ngay từ đầu như “ván đã đóng thuyền”. Có những nhân duyên khác nhau, thứ nhất là định mệnh rời xa, dù bên nhau 5 năm, 10 năm hay lâu hơn.

Gặp được người có duyên với mình đúng thời điểm, là hạnh phúc cả đời; Gặp nhầm người định mệnh chỉ là một tiếng thở dài.

Có những cuộc gặp gỡ chỉ là cái duyêncó những giây phút gặp nhau trong đời cũng có thể là định mệnh. Định mệnh mà ông trời đã từng sắp đặt, và anh coi việc gặp em cũng là một “tương lai”…

Nếu chúng ta không mắc nợ nhau thì gặp gỡ, trở thành vợ chồng, con cái hay bạn bè như thế nào đều là do duyên số. Số mệnh do trời định, họa phúc do người sắp đặt.

Người ta gặp nhau và yêu nhau là do duyên phận. Có thể có mệnh mà không có mệnh, cho đến bây giờ người ta vẫn không thể làm rõ. Chúng ta có thể yêu và nhớ nhau, nhưng chúng ta không thể gần nhau. Không chủ tâm theo đuổi thì sẽ có, có khi cố gắng cũng không được.

Có lẽ trong đời ai đó luôn mang trong mình hình ảnh của một người cụ thể nào đó và không thể xóa bỏ được. Như định mệnh, ràng buộc họ bên nhau trọn đời.

Thực ra, số phận của một người đôi khi chỉ được đo bằng một khoảng thời gian, thường chỉ trôi qua trong chốc lát, chứ không hẳn là cả đời. Để có được tình yêu của ai đó không chỉ đòi hỏi nỗ lực và thời gian mà còn các yếu tố khác. Và định mệnh chắc chắn là một trong số đó.

Không cao thượng theo năm tháng hay hào hùng theo thời gian. Chỉ đến một thời điểm nào đó đủ trưởng thành, đủ trưởng thành, họ mới nhận ra rằng mọi thứ đều có số phận của nó. Số phận đã sắp đặt để tổn thương, dù cố gắng đến mấy cũng không tránh khỏi.

Tôi không dám trách số phận, ngày đó số phận không cho chúng tôi gặp nhau, đó là lỗi của tôi. Tôi không dám trách số phận, khi tốt nhất nên tránh xa nhau đừng tránh mặt nhau, đó là lỗi.

Thời gian trước chúng ta đã dành cho nhau tình yêu chân thành, việc không thể tiếp tục yêu nhau nữa có lẽ là định mệnh. Chỉ trách chúng ta có duyên mà không có nợ.

Đôi khi sức hấp dẫn đã hết nhưng trái tim của mọi người vẫn ở đó. Giống như những người đi đường, họ dừng lại ở lại với chúng ta một lúc rồi đột nhiên đến một lúc nào đó cần phải đi trên đường cao tốc một lần nữa. Trong lòng sẽ đau, sẽ tủi lắm, nhưng biết sao được khi hết nợ nhau?

Chỉ trách sao nhân duyên của chúng ta ít ỏi quá, sao lại kết thúc chóng vánh như vậy. Tình ta trao đi còn chưa đủ, tiếc là mấy ngày qua ta chưa hết yêu thương nhau.

Từ nhân duyên thêm từ nhân duyên tan biến. Nó đầy đủ, tất cả đều tốt, nó kết thúc. Khi nhân duyên còn thì dù tai hại đến đâu cũng không thể bị phá hoại, khi nhân duyên đã hết thì chấp thủ nào cũng có thể đứt được.

<3 Mười năm, hai mươi năm hay trăm năm của đời người, cũng chỉ là một đoạn. Chúng ta chỉ có thể được định sẵn để đi bên nhau chỉ vì một phần nào đó, đừng nhầm lẫn giữa bướng bỉnh và chiếm hữu.

Kết luận: Thật ra, gặp nhau cũng là do trời định, sướng hay khổ, hợp hay tan, gần hay xa, đi hay ở, tham hay buông, nâng hay chen, chấp hay từ chối, phải chăng tất cả chỉ là kết quả cuối cùng của ý chí trần thế, nằm trong lòng người.