Mặt trời chuyển sang màu nâu và khuất dần trong buổi chiều hoang dã.
Vài giọt nắng cố chấp bám mình trên cành khô, ngu ngơ níu lấy một thứ vô vọng, rồi một lúc sau, nắng tắt, nắng tắt dần… mang theo buổi chiều buồn tan vào không khí.
Hà Nội buổi tối đẹp quá anh ơi, khung cảnh nhộn nhịp, dòng người qua lại tấp nập. Trong chớp mắt cố định, tôi thấy khoảnh khắc, một tay tìm một tay, một bờ vai tìm một bờ vai và mái tóc ấy rơi trên vai ai… Người đi qua nhau bỏ rơi ánh mắt, nụ cười, nhưng không ai dừng bước cùng tôi trên con đường mà. Tôi cô đơn, lạc lõng giữa không gian bao la.
Trải qua bao thăng trầm, trải qua biết bao tổn thương và dù trải qua bao nhiêu buổi chiều cô đơn, một mình sóng gió, hãy cứ bước đi, cứ bước đi, chỉ cần Bạn muốn kéo áo cho đủ chặt, kéo mũ cho đủ cao, kéo vạt áo cho đủ để khỏi vùng vẫy và bị lạc. Đủ rồi!
Con người dù sao cũng thay đổi như vậy. Từng bình tĩnh thờ ơ với mọi việc, sau lại thêm điên cuồng muốn hủy diệt cả thế giới để đòi lại công bằng cho mình. Và bây giờ tôi đang lạc lối và mất phương hướng, không hiểu mình muốn gì. Giống như một vài điều. Ngay cả khi bạn xem xét nó, bạn sẽ tìm ra cách để không tự khắc phục nó. Ban đầu, không có phương pháp ra.
Đôi khi, lang thang trên đường, bỗng xe chạy thật chậm, cảm giác bình yên vô cùng, khi muốn tung tăng bắt gặp những cánh diều đủ sắc màu, thong thả hành trình khám phá bầu trời. trời, bình tĩnh và thư thái.
Tình yêu dù trải qua bao nhiêu đau đớn nhưng không đến được với nhau chỉ là trái đắng…
Vì thế, có những buổi chiều mà ta vẫn lạc lõng giữa phố phường đông đúc, lắng nghe những âm thanh ồn ào của cuộc sống. Tâm – chỉ cần tĩnh tâm, mọi vui buồn sẽ qua…
Bỗng có lúc tôi cảm thấy bấp bênh đến lạ, xách ô tô ra khỏi nhà, không biết mình muốn đi đâu và luôn phải đi đâu.
Có những ngày sau khi chúng ta đột nhiên cần thoát khỏi tình trạng khó khăn này! Đó là lúc chúng ta muốn tìm lại chính mình, cố gắng lấy lại những gì đã mất, và đã đến lúc tìm lại nó. Tôi thật sự cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa dòng đời tất bật!!!!!
Ngày tháng, bóng dáng cao lêu nghêu của anh trong buổi chiều mưa ấy…dường như đã phai mờ dần theo lớp bụi thời gian, nhưng nỗi đau ấy, vẫn còn đây, chân thật và nguyên vẹn.
Có những ngày buồn và vui như thế này, khi bạn lạc lối, mọi người lạc lối, trái tim đặt nhầm chỗ và cảm xúc thường không đi đúng hướng.
Có những cơn gió không tên, là sau khi ta tình cờ đi ngang qua một con phố cũ, một cửa hàng hay một quán ăn, chợt nhận ra, ôi, cái ngõ nhỏ, quen thuộc quá, ngay cả cái bụi cây bên đường hơi lạ và rung rinh. Đó cũng là lúc chúng tôi nhận ra, dường như có những vấn đề quen thuộc đã trở thành bản năng, ăn sâu vào tiềm thức, chỉ sẵn sàng trỗi dậy khi ký ức ùa về.
Chiều tàn em thấy gì
Đôi vai gầy không gánh hết nỗi cô đơn…..
Đã có những buổi chiều như thế
trong trái tim tôi không có gì mạnh mẽ
ngoài…cô đơn!
Chúng ta ngồi thế mà lòng chẳng buồn
tình yêu và sự tức giận không có nơi nào để duy trì
cảm thấy như mình đã có đủ
giấc mơ cả đời giờ chỉ gói gọn trong cơn khát ngủ
quên đi…
KHÁC BIỆT
Những buổi chiều không biết đi đâu
Lạc chân bởi linh hồn đặt nhầm chỗ
Gió quay đưa nắng hồng mang đi
Tôi đã xóa sự phân biệt và trở nên bối rối hơn.
Đã có những buổi chiều như thế
ngồi nhìn xuống lòng bàn tay
những con đường đưa tôi đến định mệnh của mình
câu hỏi liệu tôi có thể duy trì cuộc sống của mình hay chỉ có được nó
Tôi thực sự nghi ngờ về bản thân nếu tất cả đều là sự thật
điều gì sẽ xảy ra với tôi?
Đôi khi ta chợt nhận ra, có những chiều ta vẫn lạc lõng giữa con đường đông đúc, giữa dòng người xô bồ tấp nập, giữa vòng tay ấm áp tưởng như không có. có nghĩa là muốn mở chúng. , hãy để một phút xao nhãng và sau đó trôi qua…
Có những buổi chiều không tắt nắng
Trôi vào đêm lay giấc mơ
Không phải vì trời mưa
Để rồi lòng chợt nhớ một lần đã yêu
Có những buổi chiều hồn như pho tượng lịch sử
Buồn cho rêu tím trăm năm
Ký ức về quá khứ được chôn vùi đến tận cùng
Chỉ còn tiếng chuông ngân trong gió
Một buổi chiều;
Không buồn, không vui…
Không xáo trộn, không bình yên.
Không trống rỗng, nhợt nhạt;
nhưng không có gì nhiều để nhớ.
Có những lúc chỉ muốn lang thang trên những con phố xa lạ, để quan sát dòng người qua lại, dòng đời hối hả xô đẩy nhau. Muốn thoát khỏi xã hội ồn ào, nhưng lại muốn ngắm nhìn sự kỳ diệu mỗi khi phố thị lên đèn và ngắm nhìn bầu trời hoàng hôn tím buông xuống, thật tuyệt vời khi tìm thấy sự bình yên và thanh thản của cuộc sống một mình. .
Chỉ là nhìn chung giữa đám đông bận rộn Tôi cũng cảm thấy lạc lõng quá!
Chiều nay, lặng lẽ tản bộ giữa những con người xa lạ, lắng nghe những giai điệu nhẹ nhàng, dịu dàng ấy, lòng tôi càng cảm nhận sâu sắc hơn cảm giác trống trải, cô đơn. Có nhiều khi dừng lại, nhìn lại con đường dài mình đã đi, chợt nhận ra mình chẳng còn ai để quên.
Chiều cuối tuần.
Đột nhiên; Tôi muốn lang thang lần nữa…
Ừ, đã bao lâu rồi?
Tôi đã đặt nhầm thói quen;
Lang thang qua những con phố nhỏ…
Không tên và có tên;
(Không có gì)…
Chỉ để lang thang…
Có những buổi chiều tôi vui mừng sau khi xem một chú chim chích chòe tội nghiệp tìm thấy bầy của nó; Cũng có những buổi chiều sau khi tôi mỉm cười ấm áp khi nhìn thấy một chú chim đã kịp vào tổ. Nhưng hôm nay, một buổi chiều tà, cũng con đường ấy, cũng chung một bầu trời ấy, sao lòng tôi lại trào dâng một nỗi buồn khó tả.
<3 tóc dài tung bay trong gió. Tôi xách ba lô lên, ra về. Không phải ở một nơi nào xa xôi, mà ngay giữa đô thị này, trên đống hỗn độn này, nơi tôi đang sống.