Hè lại một lần nữa buông trên những con phố trầm tư, nắng cũng đã trải dài trên những con phố những hàng bằng lăng tím ngắt. Tôi ngồi đây nghe tháng sáu đến nhẹ nhàng và bất chợt…
Chiều nay nắng vẫn trong xanh, gió vẫn hiu hiu bên trên, mùa hạ ở đây chỉ thoáng qua với một mớ ký ức còn đượm hương. Đôi khi lòng vẫn thấy se lạnh khi nhớ về một thời tháng sáu chưa hẳn là thu, một thời tháng sáu còn rạo rực giữa trời lộng gió…
Chiều nay không còn hoàng hôn, những chiếc bóng không còn nghiêng mình trong nắng vàng cuối ngày, chỉ nghe thoang thoảng đâu đây một chút bâng khuâng của người ra đi, một chút ít những trăn trở của người dân…
Tháng sáu cho chợt về bên nóc trời khẽ buông vài tia nắng ban mai xuống con đường quen thuộc để sưởi ấm những thất vọng, sầu muộn. Vẫn còn đây những cơn mưa rào bất chợt; tuy nhiên dịu dàng và màu sắc bao la; dù sao thì loài gió vẫn lang thang chơi đùa trên lá gỗ xào xạc. Thế mà chốn thân quen giờ xa lạ, thiếu điều gì hay thiếu ai? Ai mà biết được, dù bao nhiêu năm rồi, tháng sáu lại đón tôi về nơi này, dự tính điều gì, tháng sáu không hề hay biết.
Cơm càng nặng, lưng cha mẹ càng cong, hạt gạo càng trắng, tóc cha càng cháy thêm mùi nắng cháy.
Cơm càng nặng. p>
Mùa này
Mùa này nỗi nhớ lang thang, lòng người như gió lùa vô định. Nắng lang thang lạc lối, lạc lối tìm hạnh phúc, bỏ lại con đường hiu quạnh, bỏ lại con đường hiu quạnh với mây mù, se se lạnh run theo nhịp yêu thương, người thầm mơ một ngày nắng ấm trời xanh…
Mùa này còn nghe tiếng ve kêu bên trời xa, nghe hương bưởi thoang thoảng ngập ngừng giữa nắng oi ả, thấy những cánh cò bay lượn trong những chiều vắng. Người xa quê hương, dù thời gian có xóa nhòa bao nhiêu, dù gian khổ đến đâu, khi trở về cố hương lòng cũng phải mềm yếu.
Phương đông ửng hồng chưa thấy nắng, trời âm u đôi làn sương lượn lờ trên vai. Tôi chỉ thích cái không khí khác thường của đầu mùa hạ trên cao nguyên, mát mẻ; tươi, âm thanh; những mùi hương dịu mát. Bình tâm cùng bản giao hưởng bình minh, nghe nỗi nhớ tràn về, nhẹ nhàng
Nhớ ngày theo cha đi cày ruộng. Cha đánh trâu cày giữa cánh đồng nước mênh mông, còn tôi ngồi trên ngân hàng thích thú nhìn đàn trâu ngoan ngoãn làm theo lời cha. Ở độ tuổi còn nhỏ, tôi hiểu được nỗi vất vả của người dân quê tôi. Thương cha mồ hôi ướt đẫm áo, cực khổ với ruộng đồng quanh năm 12 tháng ròng. Để có hạt gạo, manh áo cho anh em tôi đi học, cha tôi đã phải làm việc rất mệt mỏi. Em ước mình mau lớn để có thể giúp bố cày cuốc. Khi tôi nghe điều đó, bố tôi nói, khi nào con yêu bố, hãy khám cho đàng hoàng để rời quê đi cho đỡ vất vả. Nghe lời cha, tôi lao vào học, để rồi ngày lên phố, tôi đứng ngẩn ngơ thèm thuồng bên cánh đồng quê xanh ngút ngàn suốt buổi chiều. Tôi biết cánh đồng quê hương đã thấm đẫm máu thịt tôi…
Kết thúc: Tháng 6, mọi thứ đều giống nhau, cảnh vật vẫn vậy. Có ruộng lúa, có mưa. Người ở, người đi, người quên, người nhớ. Rồi ai đi xa, lòng cũng buồn, chộn rộn nhớ ngày xưa.