Stt vào đại học với lời khuyên chân thành dành cho sinh viên đại học – 1000Status

Bạn băn khoăn về cuộc sống nhưng rồi chấp nhận để ngỏ những câu hỏi đó, rồi thả cuộc đời mình trong một đống mơ hồ. Sự thờ ơ đó dần dần tạo nên một cuộc sống buồn tẻ và bạn không biết mình đang đi đâu, đang đứng và sẽ ở đâu. Cả đời mơ hồ là cuộc sống nhàm chán và sai lầm của sinh viên năm nhất khiến bạn không thể tiến xa hơn trong những năm tiếp theo.

Học kỳ đầu tiên, nhiều sinh viên năm nhất có thể sẽ bị sốc và không hài lòng sau khi họ đạt điểm trong kỳ thi đầu tiên của những ngày đi học. Thật vậy, đây là những kết quả khó tưởng tượng và khó chấp nhận, thấp và khác thường trong những ngày học giả “vàng” của họ. Rồi một kỳ nữa, các em trượt một số đề, các em tủi thân và không hài lòng nhưng giờ không còn mặc cảm như trước nữa.

Muốn tham gia các hoạt động, muốn thể hiện nhiều như tình nguyện với bạn bè. Nhưng sợ mệt, sợ nắng. Sợ rằng không ai biết. Rủ được bạn nào đi cùng thì đi, không thích thì nghỉ đi, mình cũng chẳng còn gì để mất…

Muốn kiếm việc làm thêm nhưng chỗ tốt lại sợ trượt phỏng vấn. Các địa điểm ít hơn sợ lương thấp và giờ hạn chế. Chà, cứ ở nhà, học bổng Batachi có sẵn. Không muốn kiếm tiền nhỏ. Tôi muốn dành ngày mai để làm việc để kiếm được nhiều tiền.

Chúng tôi ngày càng không còn lo lắng nhiều về cuộc sống cá nhân của mình, chỉ cần vô tư tận hưởng một nửa, thẳng thắn. Từ những vấn đề không lành mạnh, chúng ta dần tiếp thu chúng và chuyển sang những thói quen sống với chúng ta khiến chúng ta ngày càng xấu xí.

Muốn học tiếng Anh. Nhưng các cơ sở được tôn trọng sợ tiêu tiền mặt. Địa điểm giảm giá sợ chất lượng cao kém. Đi làm hội viên sợ thể hiện mình kém cỏi, nói không đúng thì khịt mũi chê bai. Chỉ một lần nữa. “Tài liệu miễn phí tràn ngập trên mạng, tự học có tiếng là tốt, mình có thể tự giác…”.

Tách biệt bản thân để trở thành một người có ít kết nối, ít bạn bè. Ngoài ra còn rất nhiều bạn đã cố gắng sống trơ ​​trẽn nhưng môi trường mới lại từ chối bạn, mọi người không trả lời bạn hoặc trả lời với một góc độ không mong muốn dẫn đến việc bạn bỏ cuộc. Đừng như vậy, trong cuộc sống luôn có cái hay và cái khó.

Muốn ra ngoài, đã đi du lịch như con của những người khác, nhưng khi nhận thấy không gian, chúng lại sợ hãi. Tự hào vì họ giàu có nên họ có thể đi nhiều như vậy. Thanh niên nghèo Cafe chuyện phiếm, du hí qua màn ảnh nhỏ. Ngày mai đi làm, tính tiền sau…

Cuộc sống hiếm khi đơn sắc, nó có cả gam màu sáng xen lẫn gam màu tối, nhưng quan trọng nhất vẫn là góc nhìn của chúng ta với cuộc sống. Giờ đây khi chúng ta có niềm tin và một góc nhìn tuyệt vời về cuộc sống, niềm tin sẽ không bao giờ mất đi.

Tôi đã luôn muốn làm điều này, muốn làm điều kia, nhưng về lâu dài, điều đó thật khó khăn, tôi không chắc mình có thể đẩy nó đi được không. Nếu bạn không làm điều đó ngay bây giờ, hãy làm điều đó vào ngày mai. Đã 4,5 năm làm học giả. Sợ gì!

Đại học chỉ 4, 5 năm nhưng có quá nhiều thứ để chúng ta làm. Từ bổ sung cái thiếu đến hoàn thiện bản thân để mang lại những giá trị mang tính xây dựng để chúng ta sớm muộn đóng góp cho dân tộc.

Cho đến khi tốt nghiệp mới giật mình. Bạn tốt ngày xưa kém cỏi về mọi mặt, nay đã dày dặn kinh nghiệm, thông thạo ngoại ngữ. Mặt mày tự tin nhìn lễ tốt nghiệp. TÌM việc nhẹ như lông hồng.

Xem lại CV của tôi một vài dấu vết về thông tin cá nhân, trình độ học vấn. Kết thúc. Khi tôi nghĩ đến việc đi phỏng vấn xin việc, tôi cảm thấy toát mồ hôi và ứa nước mắt. Tôi có những khả năng gì? Lắc đầu ngơ ngác. Hỏi sở thích của bạn là gì, đừng nói là “ngồi nhà buôn chuyện”?!?

Hồ sơ mua vào thành phố của chồng, rải khắp nơi như đinh đóng cột mà chờ mãi không thấy ai gọi. Tại sao? Vì trong số hàng ngàn cử nhân đang có sẵn trên thị trường, bằng của họ giống hệt của bạn, “ngon” hơn rất nhiều. Vậy bạn có điều gì đáng được quan tâm?

Sinh viên liên tục hỏi ý kiến ​​chuyên môn ở mọi nơi. Chúng tôi mới ra trường, chưa đi làm, kinh nghiệm lấy đâu ra? Xin thưa, kinh nghiệm bạn muốn chuẩn bị cho mình ngay từ khi còn là sinh viên. Số khác thì cắm mặt đi làm thêm từ năm tiểu học đến năm tư. Bạn cắm mặt chơi game từ năm đầu tiên đến năm thứ tư. Vậy câu hỏi là gì.

Có, thất nghiệp. Vậy thì sao? Rồi chấp nhận buôn bán lầm đường. Hoặc trốn bằng cách đi làm công nhân. Đừng tưởng tôi nói đùa, trên VTV có phóng sự “cử nhân đi làm công nhân viên”

Có bạn thất nghiệp suốt, Bố mẹ sốt ruột quá bèn về quê xin một suất ở quê (thường là ở cơ quan nhà nước). Nếu bạn đi làm công chức thì tất nhiên là không thích rồi (tôi thích tự do bay nhảy). Nhưng bạn có biết đằng sau vị trí ổn định đó là gì không?

Đó là giá trị hàng trăm triệu cho một nơi có thu nhập thấp chỉ vài triệu. Đó là vấn đề của những người theo chủ nghĩa sương mù trưng ra khuôn mặt của họ để cầu xin, thiếu những thứ để cúi đầu trước mọi người.

Thất bại không phải là điều xấu nếu chúng ta thừa nhận và cố gắng chống lại chúng. Không bao giờ là quá muộn để bắt đầu một điều gì đó, nếu bạn vẫn có niềm tin. Tôi luôn có cơ hội sửa chữa lỗi lầm, xin lỗi và học hỏi từ những thất bại của mình.

Vậy thì làm đi. Bạn còn chờ gì nữa?

Bạn không đợi niềm đam mê trở lại rồi mới thực hiện. Làm đi. Rồi nhiệt huyết sẽ đến.

Bạn không lường trước được cơ hội đến trước khi thực hiện. Làm đi. Rồi cơ hội sẽ đến.

Bạn không chờ đợi tài năng để làm điều đó. Làm đi. Sau đó, bạn có thể hợp lý.

Đừng sợ và đừng làm điều đó. Làm đi. Không làm gì là điều đáng sợ nhất.

Kết luận: Nếu bạn muốn tránh phạm sai lầm, cách duy nhất là không làm gì cả. Nhưng có nên làm, chắc chắn sẽ có sai sót. Nhưng đừng ngại, nếu sai tôi sẽ chiếm đoạt. Nếu bạn không học hỏi từ những sai lầm của mình, bạn sẽ không có được kiến ​​thức chuyên môn để cải thiện bản thân. Miễn là nó nằm trong phạm vi trách nhiệm của tôi… HÃY GIỮ NÓ MẠNH MẼ!