Stt về quá khứ, cất vào 1 góc cho lòng nhẹ nhàng hơn – 1000Status


Chuyện của ngày hôm qua, chuyện của 1 phút trước cũng là tự sự của quá khứ, chúng ta bị tàn phá, hãm hại và truyền đến tương lai một nỗi u sầu u ám, vậy có đáng không? ? Sai một lần không có nghĩa là sai cả đời, không ai nhớ mãi chuyện cũ, không ai đau mãi vì một người.

Tận hưởng tuổi trẻ một cách trọn vẹn nhất. Hãy yêu bản thân mình, yêu bản thân mình hơn tất cả. Vì có thể không còn đủ thời gian để ngồi tiếc thương quá khứ.

Chớp mắt một cái, mọi điều nhỏ nhặt dường như chỉ còn là kỉ niệm. Có những kỉ niệm nhớ lại sẽ thấy vui, có những kỉ niệm nhớ lại ngược lại càng làm ta thêm đau. Nhưng này, cái gì cũng cũ rồi, hoài niệm cũng chẳng ích gì, chỉ càng thêm buồn mà thôi.

Thời gian không bao giờ quay trở lại như ý muốn của chúng ta. Nó vẫn tiếp diễn bất kể ai đã đặt nhầm thứ gì đó cho đến nay và mang lại sự hối tiếc trong hiện tại.

Có người cố gắng hết sức để nhốt mình trong những quá khứ đau buồn đó. Ngay cả khi cô ấy biết cách ôm một cây xương rồng hay một bông hồng đầy gai, cô ấy vẫn ngoan cố không chịu buông tay. Giữ máu cho một câu chuyện cũ.

Chúng ta thường không vui vì quá khứ, những điều tuột khỏi tầm tay trong một ngày đầy hoang mang. Nỗi bận tâm ấy rối như tơ vò, chồng chất ngày này qua ngày khác, đến mức tôi cảm thấy cảm xúc của mình nhất thời bị đóng hộp, không cách nào giải tỏa được những nỗi buồn không tên này.

Chuyện đã qua đừng nghĩ nhiều, quá khứ qua rồi đừng nhìn lại, hãy nhìn về phía trước, hướng tới những điều tươi đẹp trong tương lai. Nghĩ về quá khứ và cảm thấy nhẹ nhàng không hối tiếc, thế là đủ.

Người lớn sẽ thôi buồn về những điều đã cũ,những điều đã qua, sẽ nghĩ về những kỉ niệm nhẹ nhàng của tuổi trẻ mà mỗi người nên lưu giữ. Và sớm hay muộn, tình yêu một cách máy móc trở thành một thứ cảm xúc xa lạ, chúng ta quen sống một mình và dần quên đi cảm giác ngóng trông một ai đó đi bên cạnh mình.

Hoài niệm không có nghĩa là tái hiện, nếu nó gợi cho người ta niềm vui, hạnh phúc thì cũng có thể buộc người ta phải dằn vặt về nỗi đau của quá khứ. quá khứ.

Thế giới bạn tạo ra thật hào nhoáng, đến nỗi tôi luôn nghĩ đó là giấc mơ tuyệt vời nhất trong đời mình, dù sao nó vẫn rất đẹp và mãi mãi là ký ức đẹp duy nhất của tôi về một người. p>

Hồi ức của chúng ta không chỉ là những thứ có thể nhìn thấy, mà bên cạnh đó, nó còn là tập hợp những cảm xúc được chôn sâu trong tiềm thức của mỗi người, nó được lưu giữ. như những kỷ niệm đẹp nhất của tuổi trẻ, để sau này ta lôi ra hoài niệm, để nhắc nhớ rằng “ta đã từng thích nhau như thế”.

Chợt nhớ chuyện xưa. Chợt thấy phấn khích về những gì mình thực sự đã làm để phấn đấu với tình yêu…

Có người nói đồ cũ mới hiệu quả. Nhưng cái đồ cũ đó không thể tái sử dụng được, nó sẽ mãi trở thành đống phế liệu không chịu biến mất. Để rồi mỗi lần nhìn lại, tôi lại tự trách mình yếu đuối, vội vã đến mệt mỏi. Lại dằn vặt bản thân, ngẫm nghĩ hoài.

Dù chuyện gì xảy ra rồi cũng sẽ qua và bạn không nên đắm chìm trong những thứ không thuộc về mình. Sau đó, mọi điều nhỏ nhặt có thể ổn. Và hãy cứ tin rằng ở đâu đó có người đang đợi bạn, có người chỉ dành cho bạn.

Hạnh phúc là khi chúng ta biết điểm dừng. Đừng đi quá xa. Đừng đi quá sâu. Đừng xây dựng quá nhiều bất hạnh. Đừng nuôi hy vọng quá nhiều. Cái gì đã qua thì đừng cho là quá đáng, quá khứ đã qua thì đừng nhìn lại, hãy nhìn về phía trước, hướng tới những điều tươi đẹp trong tương lai. Nghĩ về quá khứ và thấy nhẹ lòng không luyến tiếc, thế là đủ.

Có những người trở nên gắn bó hơn, có những cá nhân dần biến mất khỏi thế giới của họ. Có người nâng niu giữ bên mình, có người chôn sâu trong lòng, chung quy là uống trà chiều, nhớ về quá khứ, ung dung mỉm cười, thế là đủ.

Đừng ôm quá khứ quá chặt trong lồng ngực đến nỗi không còn chỗ cho hiện tại.

Cuộc sống chỉ có thể hiểu được qua những gì chúng ta đã trải qua, tuy nhiên, chúng ta nên tiếp tục tiến về phía trước

Ngày hôm qua đã kết thúc. Nó giống như một cuộn băng đã được ghi lại mà không có cách nào để gỡ bỏ nó, không có cách nào để sửa chữa nó. Những sự việc trong quá khứ có thể khiến chúng ta không vui hoặc bị tổn thương.

Càng ở lại lâu, chúng ta càng lớn lên, trưởng thành và già đi, chúng ta càng thấy mình đang nhìn chằm chằm vào ngày xưa. Buồn chuyện xưa, nhớ chuyện đã qua, tiếc những lỗi lầm muốn xóa như chưa từng.

Nhưng nỗi buồn đọng lại quá lâu sẽ khiến chúng ta lạc lối. Khiến chúng ta không đủ can đảm để bước tiếp, không đủ can đảm để đối mặt, hướng đến mục tiêu khác và chạy đuổi theo, không đủ can đảm để coi mọi thứ là đương nhiên…

Kết thúc: Cuộc đời dù muốn hay không thì ai cũng phải bước, dẫm lên đá để cho chảy máu chân. Dù bạn có cần vùi đầu vào ký ức, trú ngụ trong một xó xỉnh chật chội của thế giới thì đến một lúc nào đó bạn cũng phải tuân theo tự nhiên. Vậy tại sao chúng ta còn sợ hãi về quá khứ và rồi bỏ qua những điều tuyệt vời có thể đang chờ đợi chúng ta ở phía trước.