Kiếp này không được cho nên, kiếp sau nhất định sẽ đợi em, tôi đợi em sớm hơn tất cả mọi người, gặp em sớm hơn một chút.
<3 Khi tình yêu còn hờ hững hiện tại, liệu sau này có đậm sâu?
Cuối cùng chúng ta vẫn không thể ở bên nhau. Những ngày đáng yêu giống như một cuốn sách video chứa đựng những khoảnh khắc, cảm xúc chân thật và thẳng thắn nhất của một mối tình đã qua đi và không bao giờ có thể quay lại!”
Giá như ngay từ những ngày đầu quen biết, chúng ta có thể nhận ra rằng nói chung chỉ cần dũng cảm tiến lên một bước, bớt kiêu ngạo đi một chút thì có lẽ trên đời này cũng không có nhiều như vậy như hơn thua nhau…
Hai người đi trước nhau, hai cuộc đời chạm nhau rồi chợt đi thẳng, không còn hình bóng ai, không ai thổn thức. Vì chúng tôi biết rằng, những vấn đề đã ngủ yên không nên đánh thức. Quá khứ là để gìn giữ, không nên khuấy động…
Trải qua những dằn vặt, dằn vặt, Qua những ám ảnh tội lỗi và tổn thương, trái tim ta trở lại những tháng ngày bình yên. Một cái tên đã thôi run và khóc, một hình ảnh từ đó không còn đau.
Có lẽ chúng ta thua nhau phải không? Ta đặt nhầm chỗ khi ta cố cõng nhau, một khi ta đã nắm tay nhau, giả làm người xa lạ, như chưa từng quen biết…
ai rồi cũng khác, không có gì là mãi mãi đúng không? Anh chợt nhận ra rằng, có lẽ em cũng vậy…giữa chúng ta, một khoảng thời gian rất dài trong quá khứ, chúng ta đã lỡ nhịp yêu thương!
Vội vàng yêu nhau, vội rời xa…Yêu một người lúc nào cũng thế. Thật khó để mọi người có nhau, nhưng lại rất dễ mất nhau. Vì không phải ai đến rồi cũng ở lại, tôi cũng vậy và bạn cũng vậy.
Chuyện tình của chúng ta đã kết thúc rất đơn giản. Khi ấy, chúng tôi không thể cho nhau một nguyên nhân rõ ràng, tôi chỉ biết một mình buông tay, ngược lại không níu kéo! Đơn giản như vậy, chúng ta đã lạc mất nhau…
Anh đã phải chôn vùi tất cả tình yêu của anh dành cho em trong nỗi đau của anh
Và đừng nhắc tên tôi mỗi khi giấc mơ về
Mệt mỏi lắm rồi, em đừng nhìn anh từ xa
Giữa cuộc đời ta mất nhau
Ta lạc mất nhau trong chiều vắng… Anh có còn nhớ, phần thưởng đắt giá anh chưa trao!
Rồi một ngày, một ngày trong đời, tôi nhận ra rằng chúng ta đã trao nhau, một cách tình cờ hay cố tình phớt lờ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nó vẫn “Đạt”.
Đôi khi thật yên tĩnh. Làm tim tôi se lạnh vì một điều gì đó dường như đã bị lãng quên. Và có những người đi ngang qua cuộc đời nhau nhưng tình cờ lạc mất nhau mãi mãi.
Hai người đi ngang qua nhau giữa mùa thu nồng nàn, từng chạm vào nhau bằng cả trái tim, rồi bất chợt bước thẳng về phía trước, không ai quay lại nhìn một lần khác, thậm chí không phải là người nức nở, đáng sợ.
Kết thúc: Hãy nói yêu khi còn có thể, hãy bước tiếp khi còn mong được bên nhau. Vì tình, thường lỡ hẹn 1 giờ, lần sau phải đợi trăm năm!