Con người càng trưởng thành, càng trưởng thành, người ta càng thích nhớ và tìm về những điều xưa cũ. Muốn trở về tuổi già, khoảng thời gian thoải mái và tự do đó thật tuyệt. Thích được bình yên, ở một nơi mà họ cảm thấy an toàn trú ngụ qua ngày. Càng lớn lên, họ càng cảm thấy cô đơn, muốn ở bên cạnh những người mình yêu thương, khao khát có được một tình yêu thuộc về mình
Ngày ấy cùng với đôi mắt trong veo nhìn đời không chút nghi ngờ, thế giới trong tuổi học trò chập chững bao giờ cũng thật đáng yêu. Ngày hôm ấy kéo theo những đêm chỉ biết nằm lên giường ngủ, không đặt tay lên trán suy nghĩ, hay thở dài trong đêm.
Ký ức tuổi thơ sẽ là dòng suối mưa rào cho tâm hồn luôn xanh tươi, để mỗi khi nhớ lại, ta lại thấy cả một trời khoái cảm ùa về lúc nào không hay. làm thế nào để già đi. còn chuyện gì nữa…
Nắng chiều chưa tắt, lũ trẻ trong làng rủ nhau đi thả diều. Nhìn cánh diều bay trong gió, tiếng sáo diều nghe như khúc hát tuổi thơ
Tuổi thơ, ai cũng cần lớn thật nhanh để làm những gì mình thích, để ‘xung cánh’ trên bầu trời tự do và rời xa vòng tay cha mẹ.
Nhưng khi lớn lên, chúng ta nhận ra quá khứ và muốn quay lại những ngày thơ bé, ngồi kéo mái tóc bạc của bà, cùng mẹ đi chợ, hay nghe lời cha cằn nhằn…
Đôi khi cô ấy khóc như một đứa trẻ, nhưng cách cô ấy khóc lớn nhất rõ ràng đã khác ngày xưa. Cứ tiếp tục loay hoay tìm giải pháp, mặc dù mọi thứ đều đã được giải quyết rõ ràng!
Người lớn khổ thật. Sẽ không bao giờ có thể cư trú chỉ dành cho tôi
<3
Có thể mọi thứ sẽ khác đi vì kết quả của mỗi người là hoàn toàn khác.
Giống như tôi và những đứa trẻ của người bạn tốt của tôi, chúng tôi đã không gặp nhau trong nhiều năm. Vẫn ở nơi này, vẫn cười, vẫn nói, vẫn chia sẻ những bữa ăn ngon với nhau.
Nhưng đó chỉ là hai đứa trẻ nhỏ với cơ thể lớn hơn của chúng ta và nói nhiều hơn về thế giới.
Tuổi thơ không khó khăn,
Tuổi thơ đầy niềm vui,
Trở về tuổi thơ, trút bỏ ưu phiền và tận hưởng cuộc sống
Trưởng thành càng thấy mình mất đi nhiều điều tốt đẹp, đánh mất đi sự ngây thơ; Lớn lên để thấy nhiều điều không mấy tươi đẹp của cuộc sống, để rồi mệt mỏi trong mỗi ngày trôi qua, càng lớn lên càng cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa đại dương bao la của cuộc đời…
Vậy con người lớn lên để làm gì…?
Lúc buồn thì khóc, ngày xưa bị trêu là mặt hồng lên, giờ lớn rồi, lúc buồn chỉ biết cười nuốt nước mắt vào trong
p>
Tuổi thơ, nơi mà có lẽ bất cứ ai khi mệt mỏi với cuộc sống bộn bề đều vô thức nghĩ về đó có lẽ là nơi bình yên nhất trong góc nhỏ của trung tâm, nơi có cha có mẹ, có cha có mẹ. những người bạn với những kỷ niệm ngọt ngào.
“Cho tôi một vé về tuổi thơ… không ồn ào, không tấp nập, không bon chen, không bộn bề… chỉ cần được ùa vào lòng mẹ, ôm lấy tay bố và những người con khác. tiếng cười vô tư của tuổi trẻ.”
Tôi luôn mong được trở về tuổi thơ ấy cùng những người đã tạo nên mảng ký ức ấy và “quậy tưng” với những trò chơi ngày xưa ấy, để thấy lòng thanh thản. trước những bấp bênh của cuộc sống thiếu cơm áo gạo tiền… để thấy rằng dù cuộc sống có xáo trộn đến đâu, ta vẫn ở đó – một góc bình yên để ngẫm nghĩ.
Khi lớn lên, bạn sẽ thấy cuộc đời không bằng phẳng, không êm đềm như ta tưởng… Lớn lên rồi, bạn cần trở về tuổi thơ, muốn sống lại những hồn nhiên trong sáng , những năm vô tư. nhưng ngay thơ âu.
Nếu thực sự có một điều mong muốn trên thế giới này, tôi không muốn gì ngoài một tấm vé trở lại tuổi thơ và không bao giờ lớn lên nữa. Tôi nhớ điểm ấy khi còn bé… nhớ khoảng thời gian chỉ biết ăn với chơi… nhớ…
Tôi chỉ đang đi qua một phần của cuộc đời mình, một phần của tôi đang đi và phần còn lại ở rất xa. Nhưng tôi đã kiệt sức, cần trở lại tuổi thơ của mình và không muốn tiếp tục phần còn lại.
Nhớ tuổi thơ, tôi được chạy chơi cùng các bạn, nhảy dây tập thể, ném pháo. Khi trời mưa, cả nhà chạy ra sân chơi và tìm kiếm những chú cá bơi lội dưới suối. Hồi nhỏ, tôi chạy xe kem với lũ bạn, thèm lắm nhưng chẳng ai có tiền dù thực tế là họ không có tiền mua.
Tuổi thơ thực chất là khoảng thời gian đáng yêu nhất, gói gọn trong sự hồn nhiên, vô tư, không toan tính, không phiền muộn. rất thoải mái. Tôi muốn mình được quay lại tuổi thơ ấy, tắm mát bằng những cơn mưa rào mùa hạ, chơi nghịch đất, rồi quay lại chăm mẹ bị cảm.
Tuổi thơ tôi là những buổi chiều mùa hè cùng lũ bạn đi câu cá, những buổi chiều mùa hè ra sông tắm biển, những buổi chiều chăn trâu trên cánh đồng làng…. Giờ đây, tôi và các cộng sự đã trưởng thành, làm ăn có lãi, mỗi người một nơi, một sự nghiệp riêng. Nhưng tôi luôn nhớ về những hồi ức của tuổi thơ trước đây, nó thật đẹp!
Tuổi thơ tôi là những buổi chiều hè lộng gió, tôi cùng lũ trẻ trong xóm lang thang trên những cánh đồng rau xanh mướt. Đứa cầm diều, đứa cầm ống bơ, không có con đường nào không có dấu chân của lũ “quỷ” chúng tôi. Nhìn cánh diều bé nhỏ trên bầu trời xanh thẳm, tôi muốn một ngày nào đó được bay cao bay xa, bay đến bây giờ, đến những miền đất lạ mà kỳ thú.
Muốn có một khoảng thời gian trở về tuổi thơ để về với mẹ và tìm những giây phút bình yên, vô lo, một khoảng thời gian thảnh thơi để ngẫm nghĩ về cuộc đời. mạng sống,. giây phút thanh thản trong lòng người
Tìm con đường nơi tôi từng đi
Nghe đâu đó tiếng ve sầu xa xôi.
Những kỷ niệm sẽ luôn ở bên tôi như một người bạn tốt
tất cả con đường tốt nhất trong cuộc sống .
Xin trả lại tuổi thơ cho tôi, dù chỉ một thoáng tôi cũng mãn nguyện
Kết luận: Thế giới thực nếu tồn tại cánh cửa thần kỳ thì sẽ tốt biết bao, không cần phải vật lộn với cuộc sống. Nhưng dẫu sao thì trái đất cũng không dừng lại vì một điều gì, chúng ta chỉ biết giữ lại những ký ức trong trẻo đó để bước tiếp.