Cấp 3 là khoảng thời gian khó quên nhất. Đó là một bài luận viết dài không dứt, đó là một bài toán mệt đến phát khóc, đó là một cậu bạn dễ thương lớp bên, đó là cuộc sống hàng ngày với ba yếu tố: nhà, trường đại học và gia sư. Đó là khoảng thời gian buồn tẻ nhất nhưng lại phong phú nhất trong cuộc đời tôi.
Ảnh tốt nghiệp là bức ảnh bạn không thể vứt bỏ ngay cả khi bạn xấu xí.
Quãng thời gian học cấp 3 mệt mỏi, áp lực nhưng cũng có sự nỗ lực, nhiệt huyết, nhiều tình bạn và nhiều ước muốn. Những năm này tôi không sợ trời sợ đất, chỉ sợ trượt đại học. Những năm này tôi chẳng có gì trong tay mà cứ như có tất cả…
Đợi đến mùa hè năm sau, lớp học đã kín chỗ, tiếc là chúng tôi cũng vậy.
Bạn lắc ghế, lấy bút chọc chọc cô ấy lần nữa, cố tình làm đổ mồ hôi lên người cô ấy chỉ vì anh muốn nhìn thấy cô ấy đỏ mặt và quay lại nói chuyện với mình.
Tuổi trẻ là một vở kịch không cần tập dượt trước, bạn cứ diễn mà không cần quan tâm đến thứ tự sân khấu của bất kỳ ai.
Vào thời điểm đó ghét nhất là mặc đồng phục, ghét nhất là thể loại. Bây giờ tôi rất mong có thể linh hoạt để một lần nữa khoác lên mình bộ đồng phục, ngồi trên chiếc bàn cũ gắn chặt và đánh một giấc.
Tuổi trẻ bị từ chối hết lần này đến lần khác, rồi lại kiên trì.
Tuổi trẻ là thời gian để khám phá cách yêu thương và hy sinh mà không cần phải đáp trả.
Cảnh đẹp nhất trong ký ức tuổi thơ, đó là tiếng hét không ngần ngại “Con yêu mẹ.”
Tuổi trẻ là gặp đúng người vào sai thời điểm. Tuổi trẻ là dù chọn gì thì cũng phải hối tiếc.
Học cấp 3 là quãng thời gian khó quên nhất. Đó là bài văn viết dài không dứt, là bài toán khiến bạn bật khóc, là cậu bạn lớp sau dễ thương, là cuộc sống thường ngày. với ba yếu tố cộng tuyến: nơi cư trú, trường đại học, nơi dạy thêm. Thế nên có loại nhân tố tốt đẹp gọi là thanh xuân, có loại chia ly gọi là tốt nghiệp.
Tuổi trẻ là cái mụn chưa ra mà, lời chưa nói hết mà lớp đã qua, mặt mũi chưa chuẩn.
Chuông báo giờ, lớp học tan. Giọng nói của người hướng dẫn, giọng nói của người huấn luyện. Giọng nói của bạn thì thầm. Tiếng vụng về của giờ. Tiếng lật sách, tiếng thước kẻ. Tất cả những âm thanh đó đều là tuổi trẻ.
Tuổi trẻ là chồng sách như ngọn núi nhỏ trên bàn, là từng cây viết đã hết mực, từng gói cà phê pha ngay trong đêm.
Tuổi trẻ đang ngấu nghiến cho đến khi bạn gục ngã, hát đến khản cổ, cười đến phát khóc, khóc cho đến khi bò lết.
Tuổi trẻ là ích kỷ. Dùng đủ mọi cớ để làm tổn thương người khác, nhất là những người yêu thương mình, cuối cùng phải hối hận rất lâu.
Tuổi trẻ là thứ mà khi trải qua ta còn không phát hiện ra, đến khi nó qua đi ta lại muốn đánh đổi tất cả để có lại.
Lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu đầu tiên trong đời, những khoảnh khắc yêu thương vụng dại và khao khát. Nhưng đó là tình yêu trong sáng và dễ dàng nhất.
“Màu xanh dịu dàng của tuổi trẻ đẹp quá
Ánh sáng phản chiếu qua cửa sổ
Rêu xanh phủ kính
Dưới mái hiên, tiếng chuông gió đung đưa, gợi nhớ quá khứ
Ký ức là những khung cảnh không thể chỉnh sửa được.”
Tình cảm là một loại hạt giống được gieo vào lòng tuổi trẻ, lớn lên mà không hề hay biết, đến khi nhìn lại mới giật mình nhận ra mình vô cùng tiếc nuối. mọi người đã biến mất.
Tuổi trẻ mọi người đều hoàn toàn khác nhau, có người điên cuồng, có người trong sáng. Nhưng tuổi trẻ của ai cũng giống nhau, yêu hết mình, cố gắng hết mình, đau hết lòng, chứng tỏ bản thân bằng mọi giá.
“Trong truyền thuyết, cá chép muốn hóa rồng thì phải bỏ hết vảy, cắt vây để hóa rồng. Trong truyền thuyết, con gà nên đốt cháy chính mình, trải qua nỗi đau bỏng rát của lò sưởi, để biến thành phượng hoàng. Tuổi trẻ có nhất thiết phải trải qua đấu tranh và ngu ngốc để đạt được sự khôn ngoan trưởng thành không?”
Tuổi trẻlà thế, dễ tận hưởng nhưng cũng dễ bỏ qua. Chỉ cần lắng nghe và tất cả đều thông minh.
Dùng cả tuổi thanh xuân để yêu một người, giống như trao cho ai đó một chuôi dao nhưng lưỡi dao lại mắc vào tim. Nếu bạn rút nó ra, bạn sẽ chết vì đau, nhưng nếu bạn để nó ở đó, bạn sẽ chết vì mất máu. Có những ngày như thế. Mù mịt không lối thoát.
“Tuổi trẻ năm ấy trẻ hơn, yêu sớm quá. Đường hầm thời gian vô tận, chỉ có thể chạy mãi…”
7 tuổi bắt được con ve sầu tưởng chừng như có cả mùa hè trong tay
Năm 17 tuổi, một lần tôi hôn lên má cô ấy, tôi nghĩ chúng tôi đã ở bên nhau suốt đời.
Nụ cười Tôi luôn ao ước được thấy, giờ chỉ còn là hồi ức.
Nếu có cơ hội để nói với chính mình, tôi sẽ tích cực nói với bản thân 17 12 tháng tuổi của mình rằng, hãy nắm lấy những thứ mà bạn đã đánh mất vì thiếu bản lĩnh, hãy sửa chữa những điều mà tôi bỏ lỡ vì danh dự, để cuộc đời tôi không phải đi đường vòng.
Nắng trưa hè, rèm xanh, quạt tròn trên mái và em đang ngủ say ngay trước bàn làm việc của anh.
Sân bóng, căng tin, cầu thang, hành lang khuất…đâu đâu cũng có một góc áo anh khẽ bị gió thổi bay… Xoáy áo em như vội nắm trong tay cuối cùng cũng vuột mất. bị mất.
Từ từ Tôi hiểu ra một điều rằng, tôi thích đinh hương, màu trắng, màu hồng nhạt, hoa nở, hoa tàn, tôi thích tất cả. Giống như việc thích một ai đó, bất kể người đó lâu hay ngắn, của tôi hay không, tôi thích.
Có lẽkhông ai có thể thoát khỏi cái gọi là ‘rung động’ của tuổi trẻ, ngay cả khi bị học hành xô đẩy đến chết, họ vẫn không quên duy trì một chút gì đó của sự bất cần đời. để mơ đi. tuyệt vời.
Kết luận: Sau này, khi chúng tôi nhận ra đánh giá cao những vấn đề tuyệt vời này, tất cả chúng đã bị bỏ lại phía sau. Bởi vậy mới có câu: “Điều tuyệt vời nhất của tuổi trẻ không phải là điều rực rỡ của tuổi trẻ, mà là điều tuyệt vời của ký ức.”