Tuổi 20. Ở cái tuổi vừa bước đi một chút của cuộc đời, tôi luôn bận rộn với một nửa, tung tăng và nhìn ra thế giới bên ngoài. Tôi đặt chân đến những vùng đất khác thường, khám phá những chân trời mới có thể rộng mở chào đón. Đi học, tôi bắt đầu có nhiều mối quan hệ hơn, nhiều mối quan tâm hơn.
Tuổi 20. Khi dừng lại, tôi chợt nhận ra rằng bố mẹ và những người thân trong gia đình đang dần già đi, bạn bè xung quanh không còn vô tư như xưa, có những mối quan hệ. . Mối tình cũ không còn giữ gìn, có những người đã không còn liên lạc, gặp gỡ…
Tuổi 20. Đi đâu? Làm gì? Với ai? Làm sao? Bạn sống thế nào? Và hàng ngàn câu hỏi chưa được trả lời.
Chúng ta của tuổi 20 cố gắng trưởng thành, muốn bẻ cong thời gian để đứng yên vô tận, không cần chạy theo dòng đời.
Tuổi 20. Cùng nhau, chúng ta đang ở trong một khoảng thời gian không chắc chắn về tương lai. Thông thường, con người vốn dĩ không thể nói trước được ngày mai. Chúng tôi – những người 20 và sau 20 vài bước chân, lờ mờ biết con đường mình sắp đi, nhưng vô định và ngoằn ngoèo. Vì một đời người, vạn vật sẽ trở về con số 0.
Tuổi 20. Tuổi trẻ tuyệt vời đó tôi bị mắc kẹt giữa hoài bão và mục tiêu của mình. Trước những bấp bênh của tuổi thiếu niên, tôi hoang mang về con đường mình đang đi với muôn vàn ngã rẽ phía trước, không biết đôi chân mình nên đi con đường nào. Những mục tiêu đó tôi vẫn vẽ ra, nhưng không có động lực để cố gắng đạt được.
20 – cái tuổi đầy nhiệt huyết có thể xách ba lô lên và đi khắp nơi, đặt chân đến những vùng đất chưa từng biết, gặp gỡ những con người khác thường và thử những điều xa lạ. Đi chỉ để đi cho thỏa đôi chân chật chội không chịu nằm yên. Nhưng tuổi 20 có thể là lúc phác họa cho mình những mũi tên chính cho chiếc la bàn tương lai để xem đâu sẽ là nơi dừng chân và ở lại? Vì cả đời sẽ không thể rong ruổi như tuổi 20…
Tôi 20, không phải cô bé 17 12 tháng bẻ sừng trâu, không phải học sinh cấp 3 giở trò trêu thầy chọc ghẹo bạn, nhưng cũng không phải 25 để bình tĩnh lại, chỉ chấp nhận bản thân mình là người phải có trong nhóm này.
Trong tôi, tuổi 20 thực sự chập chờn, theo một cách nghe không giống định nghĩa cũ về ‘so le’.
20 – cái tuổi muốn hét thật to “Tôi trẻ hơn, tôi tự do”. Cái tuổi khao khát vùng vẫy và mò mẫm. Thời đại không muốn ràng buộc mình với các quy tắc và quy định. Tôi chỉ ước được lướt qua tập đi thẳng để tìm kiếm một điều gì đó cho riêng mình, để ghi dấu tuổi trẻ của mình. Nhưng cuộc sống chỉ là cuộc sống. Có những thứ đã cũ, nhưng chúng chỉ ngoan cố đứng đó cản đường mà trong đó như những con sâu ăn sâu, những con mắt dòm ngó, chướng ngại vật thường đến từ những người chúng ta yêu thương nhất…
Dù chưa thực sự lớn, tôi cũng không phải đứa trẻ vô tư được người khác quyết định, giờ không còn khóc mỗi khi bị mắng, đủ lớn để qua đường. nhà đông người hay ở nhà một mình mà không sợ.
Tuổi 20. Vẫn tưởng rằng cuộc đời này có muôn vàn ánh nắng, nhưng không phải cứ cố gắng đeo lên mình một cặp kính hoa hồng là mọi chuyện sẽ ổn, sẽ bình lặng trôi qua. Đôi khi tuổi 20 là những chập chững, ngơ ngác, nên làm quen với những yếu tố đen tối, thậm chí âm u, ẩm thấp của hình ảnh cuộc sống, để rồi lớn lên…
Tuổi 20 Tôi trải nghiệm nhiều hơn, vấp ngã nhiều hơn và sau 20 tuổi, tôi nhận ra rằng mình không thể đổ lỗi cho sự bồng bột của tuổi trẻ thêm một lần nào nữa..
Tuổi 20. Chúng tôi đã sống có mục đích đến mức chúng tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, như mọi người nói. Là gặp người quen cũ không chào hỏi, là hời hợt với mọi thứ… Là nhấn nút tắt khả năng chạy trốn vài ngày… Là lướt qua những dòng status được mọi người chia sẻ một cách thờ ơ, chẳng buồn quan tâm đến ý kiến . Là phàn nàn, phàn nàn lớn hơn nụ cười chân thật.
Cũng vì 20… Tôi cũng hay trải qua cảm giác cô đơn, lạc lõng giữa chốn đông người như những người trẻ ngày xưa. Giờ đây em không sợ cô đơn trong lòng, nhưng em không đủ can đảm để nắm lấy bàn tay ai đó đang nắm lấy khi gió tháng chạp về.
20 – độ tuổi sẵn sàng lật ngược thế giới để tìm kiếm người mình yêu. Nhưng đó cũng là thời điểm để từ bỏ tình yêu chỉ vì bạn tưởng tượng số phận của mình nằm ở một nơi nào khác.
20 – cái tuổi có thể buông xuôi bản thân vì bị ai đó từ chối. Nhưng 20 – vẫn là cái tuổi chỉ biết nghĩ cho mình và sống những ngày tháng quên đi tất cả những điều quen thuộc…
Lời kết: Đừng để lòng phải hối hận vì đã đánh mất một phần thanh xuân chắc chắn để trái tim được bao bọc chặt chẽ. 4 mùa trôi qua, cứ yên tâm thưởng thức bốn màu dù nắng hay mưa, lòng sẽ hân hoan. Vì đau đớn lắm mới thực sự cảm nhận được niềm hạnh phúc hôm nay đối với mình đáng giá biết bao nhiêu và có thể sẽ ôm trọn tình yêu ấy vào tim thay cho 2 từ “hối hận”.