Rồi chúng ta rẽ sang hai con đường khác nhau, một con đường không giống nhau nhưng chắc chắn dẫn chúng ta đến một tình yêu đích thực.
Bây giờ, Tôi đã quen với việc quên đi những vấn đề quen thuộc mà tôi và bạn thậm chí còn dành cho nhau. Đi về phía mà không có bạn! Ngã rẽ em đi, tim khép lại yêu thương.
Con đường mà anh muốn đi, giờ chỉ còn em. Ngã ba đường chỉ thấy buồn thương xanh. Tình cờ đến và tình cờ yêu, và như bao câu chuyện tình cờ và giờ là tình cờ, chắc một mình em chờ đợi.
Đang đi trên đường đột ngột bị ngã làm đôi và chia cắt con đường của chúng tôi. Em bắt anh một mình bước trên con đường vắng.
Chúng ta chia tay, không chỉ mình bạn tổn thương. Những người khác ở bên lề cũng có hại, bạn nhận ra. Tôi không biết là do tôi hay vì cả hai người mà các bạn phải tản bộ. Giờ đây giữa ngã ba đường chỉ còn mình tôi lẻ loi…
Rồi từ đây hai ta có hai con đường, con đường của chị tôi cứ lững thững đi. Và hãy giả vờ như chúng ta chưa từng gặp nhau. Nếu mai ta gặp nhau, nói một hai câu quan tâm nhau rồi đi, đừng để lòng buồn.
Ngày ta bên nhau Anh không biết rằng mình thật may mắn khi có em trong đời. Đến bây giờ khi em đi rồi mới biết đời đã mất hồn…!
Ngưng yêu đơn giản vì không muốn tổn thương thêm một lần nữa. Mưa sẽ tạnh sau đó mặt trời sẽ mọc. Một mình quen rồi, anh sẽ đi đến một nơi mà chúng ta không đi chung một phương tiện.
Phương tiện chúng ta đi giờ chia đôi con đường tốt nhất, 2 con đường chia đôi. Biết khi nào gặp lại nhau. Để lại đây một câu thơ cuối cho lòng thêm đau.
Vậy là câu chuyện đã thực sự kết thúc. Giấc mơ trôi giữa dòng đời và giờ em ra đi. Không phàn nàn gì thêm trước khi chia tay.
Ngày ấy chúng tôi chọn cách ra đi, hai cuộc đời, hai cuộc đời. Thời gian cũng trở nên xa lạ, niềm vui đẩy lùi khoảng cách, mọi người luôn cho rằng mình đúng. Và người đối diện sẽ hối hận vào ngày hôm sau.
Mỗi con đường dài đều đi qua. Tôi đã xem nó và lòng tôi đầy thất vọng. Những gì ở lại giữa chúng tôi. Để rồi chìm đắm trong bất hạnh không lối thoát.
Kết thúc: Một chuyện tình dù có huy hoàng đến đâu thì cũng phải qua bể dâu. Đã bao lần chúng ta ngồi bên nhau nhắc nhau hạnh phúc quý giá biết bao. Khi đó chúng ta bỏ qua tất cả, không còn duy trì nữa, không còn phân vân đúng sai.