Bạn có thể tỏ ra yếu đuối, nhưng đừng bao giờ cho thấy rằng bạn đã hoàn toàn đánh mất giá trị bản thân. Cũng đừng để mọi người biết, bạn đã từng vì một người không còn bên mình, nhưng không thiết tha với bản thân.
Tại sao lại lãng phí như vậy? Cuộc đời mỗi người vốn dĩ phải trải qua nhiều lần chứng kiến sự ra đi của những người quan trọng với mình. Chỉ biết cất chúng vào ngăn kéo hồi ức cho những hoài niệm không thường xuyên, nhưng chúng ta không tuân theo sự tan vỡ để ôm mình mà nhảy xuống vực sâu.
Người đi, điều ngược lại sẽ đến. Cũng giống như những chuyến đi xa luôn có bạn đồng hành, có thể tình cờ gặp, có thể cố ý gặp nhưng chắc chắn không bao giờ cô đơn quá lâu.
Trước khi sinh ra một đứa trẻ trên thế giới này, cha và mẹ đã sống bằng niềm tin, tin rằng một ngày nào đó đứa trẻ sinh ra nếu là phụ nữ sẽ tuyệt vời, có năng khiếu, nếu là con trai. đàng hoàng và trang nghiêm. 9 tháng 10 ngày mẹ tôi đã sống trong niềm tin như vậy.
Khi con chào đời, mẹ rất vui và hạnh phúc vì gia đình nhỏ này sẽ nhanh chóng chào đón một cô công chúa xinh xắn. Mỗi bước đi của con đều được bàn tay cha mẹ che chở. Khi con cười khúc khích lòng bố vui lắm, nếu con khóc tiếng bố con vang lên “Im đi công chúa của cha ơi, con hát ru hay…”. Mẹ vui mừng hớn hở vì có được người chồng ưu tú, con ngoan. Nhưng em có biết không, để có được niềm hạnh phúc ấy, mẹ đã dặn lòng mình phải nghĩ đến cha, về gia đình của mình.
Khi con lớn hơn một chút, cha mẹ không còn phải ngày đêm dõi theo bước chân của con. Vì mẹ tin tưởng tôi nên bố tôi nói: “Con lớn rồi, để con tự lập, nếu con không tự đứng được, bố sẽ ra đỡ con dậy”. Vì vậy, một lần nữa tôi tưởng tượng trong bạn, trong lời hứa của cha bạn.
Khi tôi 20, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ với cuộc sống. Tôi tự hào vì con gái tôi đã lớn khôn, thêm xinh xắn… Tôi cho rằng một ngày nào đó thật nhanh, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, tôi sẽ thấy con gái yêu của mình khoác lên mình chiếc áo cử nhân màu xanh. Anh tự hào về em, em yêu!
Tôi hiểu hãy tưởng tượng trong cuộc sống mỗi ngày, kết quả là dù bạn đã trưởng thành, bạn vẫn có thể xinh xắn như một cô gái trẻ. Nhưng ở bên mẹ rồi, con vẫn còn chập chững biết đi, con thích ôm mẹ hơn, thích nũng nịu với mẹ hơn, muốn được mẹ xoa đầu, xoa lưng… Con yêu mẹ hơn bao giờ hết.
Nhưng, bạn hiểu đấy, nếu bạn 23 tuổi, tôi sẽ rất đau lòng khi chứng kiến bạn thay đổi từng ngày. Sợ rằng một lúc nào đó bố bạn sẽ hỏi bạn “công chúa của con đâu rồi, con bé tóc vàng mắt xanh ăn mặc lố bịch đó là ai???”. Tôi thực sự thấy phẫn nộ với bản thân mình vì ngày nào cũng thấy em thay đổi, ngày nào cũng thấy em đi sớm về muộn, ríu rít với những đứa con bơ vơ nhưng hư hỏng.
Thứ quý giá nhất của đời người không phải là tình yêu, mà chỉ có thể là sinh mệnh của chính mình, sinh mệnh của mình. Làm sao có thể từ chối một nhân tố quý giá như vậy để mong chờ một điều gì đó đã qua. Biết chấp nhận để không bị thiệt, biết nhận diện để không tự hại mình.
Mẹ Tôi không biết con gái tôi thay đổi từ lúc nào. Người mẹ vô tâm không biết con gái mình đã biến đổi sinh lý và đã biết yêu. Vì trong suy nghĩ của mẹ, tôi mãi mãi là một đứa trẻ ba tuổi. Chỉ đến khi tôi ít nói chuyện với mẹ hơn, không còn cười nói như xưa, thôi ôm mẹ, thôi âu yếm mẹ, không còn mong mẹ xoa đầu, xoa lưng nữa, tôi mới nhận ra rằng mình con gái đã thay đổi rất nhiều nhiều.
Mẹ mắng tôi vì tôi không nghe lời mẹ, nhưng trong lòng tôi rất đau. Khi tôi vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà, mẹ tôi định chạy theo nhưng rồi chùn bước vì không tin tưởng. Anh ngồi thẫn thờ chờ em về, đồng hồ điểm 12h đêm dù sao anh cũng sẵn sàng đón em mà chẳng thấy em đâu. Mẹ hốt hoảng gọi khắp nơi, gọi bố con rồi khóc…
Đã lâu lắm rồi lâu lắm rồi anh mới được ôm em một lần nữa, tiếng khóc của em làm anh buồn. Em nói bây giờ em không tin đàn ông, em không thiết sống, người đàn ông đó (người em nói yêu nhưng anh không hề để ý đến em) đã bỏ rơi em để thích một cô gái khác nên em cứ sống buông thả.
Chỉ cần nhớ, khi còn sống, bạn sẽ tìm cách để trải nghiệm và nếu bạn tôn trọng chính mình, bạn vẫn sẽ có được hạnh phúc. Mỗi cuộc chia tay không phải là đỉnh cao, chỉ là những khó khăn nhất thời. Sau khi vượt qua tất cả những khó khăn đó, bạn sẽ hiểu rằng mình thật may mắn vì đã không mắc sai lầm và suy sụp hoàn toàn. Ngay cả khi ai đó ra đi, chúng ta vẫn không cảm thấy cô đơn.
Một lần ngã, phải một lần đứng dậy. Nhiều lần vấp ngã, phải nhiều lần đứng dậy. Người ra đi là người phải đi, phải cố gắng ở lại cho đàng hoàng. Không phải để người khác nhìn thấy, mà là để chính bạn nhìn thấy. Đánh bại để đánh giá cao là một công việc khó khăn.
Còn lại chính mình, là tất cả những gì còn lại, là tình yêu và hạnh phúc, là nhận thức và kiến thức chuyên môn, là những giá trị không bao giờ mất đi…
Nhưng em ơi! Là con gái đừng bao giờ đánh mất niềm tin. Để tôi nói cho bạn biết, nếu bạn sống buông thả, tôi đã đặt niềm tin sai chỗ thì bố bạn đã về nước an ủi và truyền niềm tin cho tôi. Và rồi, mẹ tôi lại nói với tôi, từ khi tôi sinh ra, cả nhà đều sống trong khuôn phép gia giáo, con thực sự là một đứa trẻ ngoan, một cô gái trưởng thành vì con có gia đình, bạn bè và thầy cô. , lớp đại học là niềm tin. Vậy tại sao tôi phải mất niềm tin vào một người đàn ông không xứng đáng.
Kết luận: Tôi tưởng tượng, con gái tôi sẽ tìm được một người đàn ông tốt như bố của bạn. Và rồi con cũng sẽ vui lòng như mẹ, sẽ sinh ra những đứa con ngoan, ở và tưởng tượng trong một nhận thức duy nhất đó là “Gia đình”. Đừng khóc, hãy quên đi những điều không đáng nhớ, hãy ở lại và tưởng tượng trong chính mình! Là phụ nữ đừng bao giờ mất đạo.