Những ngày mưa tháng ba, hoa đa trắng nằm lặng lẽ bên Hồ Tây phẳng lặng. Cả một vùng nước trắng xóa, như mơ hồ vì cảm xúc lay động trong tôi. Hà Nội mưa, còn tôi, tôi hờn dỗi.
Ngoài trời mưa và bụi tung bay dưới tán cây mọng nước. Gió rùng mình thả những hạt mưa rơi đầy trắng xóa trước mắt, đôi vai gầy khẽ rung lên, háo hức trước ánh nắng dịu dàng và ấm áp của một ngày hè. Mưa tháng ba nhẹ, nhỏ, bâng khuâng… phải chăng là người con gái? Hoặc… hoặc…. nàng như mưa tháng ba!
Tôi thích Hà Nội trong mưa tháng ba . Mưa làm lòng người thêm dễ chịu, thêm bình yên. Và khi cô đơn, tôi sẽ đến một quán cà phê nhỏ, chọn một chỗ trong góc, sát cửa sổ để thưởng thức một tách cà phê espresso và chỉ thưởng thức thôi. nhìn người qua lại.
Quan sát những cặp đôi đang yêu nhau tìm nơi trú ẩn trong cơn mưa vội vã có thể là một thú vui trong sự cô đơn kiệt quệ. Tôi thích những ngày mưa gió, nằm dài trên ghế. , đọc một cuốn sách điện tử tuyệt vời và lắng nghe tiếng mưa rơi hòa với âm nhạc. Nghe nhạc nhẹ đã được chơi trong phòng trong một thời gian dài. Có những ngày bình yên
Mưa tháng ba không quá nặng hạt như mưa mùa đông, se lạnh tháng ba, không quá tê tái như cái se se lạnh cuối năm khi những cơn gió mùa đầu mùa kéo về tập trung. Tuy nhiên, mưa tháng ba có gì đó âm ỉ, đắng cay, lưu luyến như đôi mắt, bờ môi người thiếu phụ ẩn sau nụ cười không trọn vẹn. Mái tóc dài vẫn phủ xuống vai, làn mưa bay phấp phới, lấm tấm những đốm trắng tinh đã được nhét vào tấm lụa đen tuyền ấy.
Những ngày mưa tháng ba, ô cửa sổ bên cạnh vẫn ngân lên khúc nhạc xưa. Tôi giật mình hiểu ra, có hàng đống thứ lẽ ra đã cũ, dù rất cần xóa bỏ, thay đổi, chúng ta vẫn ngoan cố duy trì. Chúng tôi giữ nó như một thói quen. Tôi nhớ bạn như một phương pháp để bỏ qua.
Những ngày mưa tháng ba đường ướt, hồ ẩm lạnh. Dòng người hối hả lướt qua nhau như vội vã, vội vã chạy trốn những cơn mưa kéo dài ngày này qua ngày khác, vội vã tránh những con phố ẩm ướt trong mùa ẩm ướt. Anh và em, chẳng vì gì mà trải qua cuộc đời nhau, như con dao cắt ngang một tờ giấy phẳng. Tạm biệt.
Mưa tháng ba, Hà Nội khô héo, Hà Nội thưa dần trên những con phố nhỏ, hàng cây ướt nhẹp trong gió chỉ còn lại ngọn, lá vàng rơi khắp lối đi, bóng dáng đang run… Buồn. Lời hứa năm xưa còn trong đó đã nhạt phai theo từng bước năm tháng vui?
Những ngày mưa tháng 3, cảm xúc cứ chầm chậm trôi theo cơn mưa lặng lẽ. Mọi thứ đều yên tĩnh. Tôi im lặng. Nhạc vẫn ngân nga như khi bạn đổi nhạc thì khung cửa sẽ không còn nữa.
Những ngày mưa tháng 3, Tôi từ bỏ thói quen uống cà phê espresso vào mỗi buổi tối. Tôi sợ sự lo lắng giật mình trong đêm. Bạn trẻ hơn, và tình yêu tiếp tục được bảo đảm trên ngực trái. Sao thổn thức cho những đêm ướt ngoài cửa sổ, sao thổn thức cho bao người không đáng nhớ? Thời gian để tôi quên đi. Đã đến lúc tôi phải quên đi người yêu cũ, và chỉ yêu thôi.
Mưa tháng ba róc rách giọt dài trong nỗi nhớ. Ai bỏ cô đơn bên dòng sông trắng xóa, nơi khắc ghi những kỷ niệm cuối mùa, khi nắng chưa tỏ, khi mây chưa sáng, khi tình đơn giản quá đỗi ngọt ngào.
Những mùa mưa cũ đã qua tình yêu đã hết, có thể em không còn đây. Em nghiêng mình giữa cuộc đời muôn màu, như cô thiếu nữ có đôi mắt trong veo, hệt như nụ cười chiều mưa bên góc Hồ Tây hư ảo. Mưa là một loại chất xúc tác kỳ lạ, lúc nào mưa cũng kéo người ta về quá khứ. Tháng ba, tháng của nỗi nhớ phải không?
Mưa tháng ba Ban về rồi, có ai…ra Hà Nội rồi Em ơi.
<3 Anh yêu em vô cùng.
Kết thúc: Những ngày mưa tháng ba, cảm xúc chầm chậm trôi theo cơn mưa lặng lẽ. Mọi thứ đều yên tĩnh. Tôi im lặng. Nhạc vẫn ngân nga như thể nếu bạn thay đổi nhạc, khung cửa đó sẽ không tồn tại.