Tâm trạng viết ra những tiếc nuối của tuổi trẻ một thời đã qua – 1000Status

Nhiều năm trước, đầu bù tóc rối, dáng vẻ ngốc nghếch, bản thân có chút ngây thơ, chỉ muốn sau một đêm ngủ là lớn lên.

Nhiều năm trước tôi không biết yêu là gì, không thực sự yêu ai, chỉ muốn gặp được người khiến mình vui mỗi ngày.

Nhiều năm trước, tôi thích viết về chuyện tình yêu, về những người độc thân bất hạnh, cô đơn.

Bây giờ, tôi thích mình của vài năm trước.

Khi còn trẻ, người ta luôn muốn ra đi. Luôn chuẩn bị tinh thần cho những cuộc chia tay dù là hẹn trước hay bất ngờ.

Bởi vì, bạn không thể biết được cuộc hội ngộ tiếp theo sẽ là khi nào, ngày mai, ngày mốt hay không bao giờ.

Vì tuổi trẻ là những cuộc chia tay không hẹn ngày trở lại.

Vào những ngày mặt trời rực rỡ nhất tất cả chúng ta đều biết rằng nhiều vấn đề đã hoặc sẽ kết thúc.

Sau này, trên đại lộ đông đúc của cuộc đời, có người tươi sáng, có người u ám buồn chán, và đừng quên rằng họ đã từng ngồi chung giảng đường, cùng nhau phức tạp vì một kỳ thi khốn khổ. ..

p>

Thôi, đợi hết nắng, thu dọn chỗ ngồi, đóng cửa, khóa 20 phút.

Vài năm lẻ, tạm biệt thời đi học.

“Tuổi trẻ rồi sẽ qua

và những cánh đồng già đi theo mỗi mùa hoa nở

thời gian rất nhanh

nỗi buồn đến chậm

tại sao chúng ta bước vào bất hạnh ở khắp mọi nơi…”

(Lạc vào thành phố)

Cái gọi là tuổi trẻ, thực chất chỉ là tro tàn của thời gian.

Tuổi trẻ chúng tôi vội vàng khoác áo ra trận, chết ngay tại chiến trường. Bạn lao vào trung tâm của cuộc chiến tiền mặt, ai là người thu thập từng mẩu xương cho bạn? Những hình khắc vẫn trôi trên dòng sông ấy, chìm trong dòng nước xiết, chắc chỉ có bạn mới thấy rõ.

Tuổi trẻ chúng ta không biết, có những bài hát mở ra sẽ hát một cuộc chia tay.

Dường như, nếu có một thứ không bao giờ thay đổi, thì đó chính là ký ức, ký ức. Những dịp tốt đẹp, những năm tháng tuổi trẻ xanh tươi, những cố hương với mối tình đầu, những hồi ức tuyệt vời không thể nào quên. Người ta thường nhắc đến mối tình đầu dang dở sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại, lòng thầm tiếc nuối vì của cải lớn lao ấy đã bị đặt nhầm chỗ.

Tôi đứng trên sân ga nhìn đoàn tàu lướt nhanh như bay, cảm giác như đang tiễn đưa tuổi thanh xuân của mình. Những năm tháng thơ ngây đã tung cánh bay đi. Một khi đã ra đi thì không bao giờ trở lại.

Khi bạn còn trẻ, bạn luôn nghĩ rằng mọi câu hỏi đều có thể được trả lời, tuy nhiên khi bạn già đi, có thể bạn đang cảm thấy, trong cuộc sống thực tế không có thứ gọi là một giải pháp.

Tuổi trẻ là gặp gỡ bảy bản thân: một tươi sáng, hai u ám, ba xinh đẹp, bốn phiêu lưu, năm mạnh mẽ, sáu yếu mềm và cuối cùng là – lớn lên.

Thời thơ ấu, chúng ta thích nói về những lý tưởng, thích lập kế hoạch, cân nhắc rằng chỉ cần đủ thông minh, nỗ lực là có thể thực hiện được, Nhưng chúng ta không biết rằng không gian quanh ta là đường thẳng đứng, thời gian của ta là đường ngang, họ tạo nên tương lai của ta, nhưng ta cũng chỉ là một quân cờ nhỏ trên bàn cờ của số phận, chỉ cần bàn cờ đối diện khẽ rung động, ta cũng sẽ bị xô lệch. quỹ đạo cố ý.

là người coi trọng quá khứ hơn ai hết nên tôi nhận thấy trong mình vẫn mang quá nhiều câu hỏi về những tiếc nuối của một thời tuổi trẻ, một thời khờ dại và vô hại. Cố gắng và vội vàng để níu kéo thời gian, điều duy nhất mà những người trẻ tuổi nhận lại là sự bất lực.

Khi còn trẻ Tôi cảm thấy tình yêu là chuyện nhỏ nên yêu mù quáng, nghĩ rằng mình sẽ vượt qua mọi trở ngại, mọi thứ đều có thể, chắc chắn có thể đi đến tột cùng, chỉ trong trong một thời gian dài, tôi thấy mình đã đánh rơi những thứ mà tôi coi thường nhất.

Hành trình tuổi trẻ của tôi là những ngày trẻ con như thế. Tôi nhận ra rằng không phải người mà ta hằng mong bên cạnh sẽ cùng ta đi hết con đường dài phía trước, đến một lúc nào đó ta sẽ nhận ra rằng không ai có thể quật ngã ta một mình. Là cảm giác, ý nghĩ về thời gian đặt nhầm chỗ, về những đêm như có một nhát dao vô hình cứa vào tim. Suy nghĩ hay trái tim không còn thiết yếu bằng hai chữ “cảm”.

Cho đến khi chúng ta trưởng thành, không còn trong tà áo trắng tinh khôi, thời kỳ làm lu mờ dĩ vãng, thì những hồi ức về tuổi trẻ đáng yêu ấy vẫn còn thao thức và nguyên vẹn trong tim. Mọi điều nhỏ nhặt sẽ trở lại? Liệu tuổi trẻ của anh và em có còn những điều đặc biệt không.

Kết thúc:Tuổi trẻ trôi như nước chảy, chẳng vì ai. Nó trôi qua rất nhanh, đến nỗi một khi chúng ta học cách trân trọng tuổi trẻ của mình, thì cũng đã đến lúc phải nói lời tạm biệt với nó, nhìn nó trôi đi và nói lời tạm biệt thì đã quá muộn.