Tháng 10 Tháng 10 đến bắt đầu mùa đông lạnh giá và những hồi ức xa xăm – 1000Status

tháng 10 tới, trong những cơn gió đầu mùa se lạnh, hoang hoải này, có bao giờ bạn nhớ nhung một cử chỉ quen thuộc, một nụ cười quen thuộc? Đã bao giờ bạn tình cờ mở một bài hát cũ và chợt thấy bùi ngùi, háo hức cho một ngày…?

Mùa thu đã qua một nửa

Giữa muôn ngàn sắc hoa cỏ

Miền đất gió cát trắng tình yêu

Tôi tìm tôi để chất vấn nỗi buồn

Rơi vào. Lá bay. Trời rải lá vàng cho gót ai bước đi phù phiếm. Anh nhớ cái ngõ phố ngày xưa chia tay. Tôi đang ở giữa mùa yêu. Bỏ anh giữa cơn nồng, giữa cơn nồng.

Tháng 10 là tháng đã bước sang mùa thu, được coi là thời điểm đẹp nhất trong năm. Những ngày tháng 10 không nắng chói chang, không có những cơn mưa bất chợt hay cái nóng oi ả mà thay vào đó là không khí mát lành và những tia nắng tinh tế mang đến cho người ta cảm giác bình yên.

Trở về khiến người ta nhớ đến những câu chuyện không nên nhớ, để nhớ đến những người đã muốn quên hoặc đã bị đóng gói chặt chẽ trong ngăn kéo mang tên ký ức suốt một thời gian dài.

Hoa sữa mang đến sức nóng, làm cho mùa thu say đắm trong lòng du khách. Cùng với cốm xanh, hồng thắm, hương hoa sữa lan tỏa trong không gian đã trở thành đặc sản chỉ có trong mùa thu phố cổ. Hương vị kẹo ngọt ấy, khiến người ta sống chậm lại, để vui và đắm mình trong cái mùa có lẽ là rực rỡ nhất trong 12 tháng của Hà Nội, để rồi chợt thấy bơ vơ và buồn.

Bạn có nhớ khi quay lại vào tháng 10 không

hẹn hò với tình yêu?

Và em có buồn không khi hiểu tháng mười

năm nay sẽ có một sai lầm khác.

Ôi quen thuộc.

Có lẽ nếu phải chọn một màu để nói về mùa thu, thì đó sẽ không phải là màu vàng hợp lý. Đất trời từng bước chuyển mình sang thu. Cây cối cũng nhuộm dần lá xanh sang lá vàng. Sắc thu càng thêm rực rỡ bởi những bông hoa cúc vàng, lung linh tựa tia nắng chói chang cho mùa thu không quá buồn. Hè đã qua, người ta chưa kịp thương nhớ cái nắng hè chói chang, chợt bắt gặp chút nắng hè còn vương trên cánh hoa cúc.

Mùa thu – Tiết trời se se lạnh. Nắng dịu nhẹ đủ làm hồng đôi má. Tự dưng tôi thấy thèm cái không khí này lạ lùng. Tôi đã từng viết rằng tôi muốn đi ngược chiều gió, nhưng đó phải là một cơn gió mùa thu dịu dàng mát mẻ. Lúc ấy, tôi thấy gió cuốn nỗi buồn của tôi vào không trung… 

Tháng 10! Tôi cũng có được em trong im lặng, dù không biết tháng này cảm xúc của mình sẽ đi về đâu. Nó sẽ là tình yêu với máy tính một lần nữa? với bốn bức tường? cùng với đêm huyền diệu của cô ấy? với những trang triết còn dang dở? Hay sẽ lại là một tháng 8 xa xôi hay sẽ là một tháng 11 khác của cùng thời điểm năm ngoái?… 

Khi mùa thu đến, cũng là lúc bạn tạm biệt mùa hè năng động, rực rỡ để bắt đầu một mùa đông se lạnh. Vì thế, dường như mùa thu khiến lòng người buồn vui, hơi lãng mạn, hơi mộng mơ.

Thời gian luôn có chu kỳ phải không? Nhưng tại sao tình cảm con người lại thay đổi? Mùa thu, mong manh, rất dịu dàng, nhưng lại mắc phải một thứ cảm giác không thể gọi tên. Chỉ vì kết quả của nó thật tuyệt vời, nhưng chúng ta không thể giữ nó trong lòng bàn tay dù chỉ một giây như nắm giữ trái tim con người.

Kết bài: Tháng 10 tới, trong những cơn gió heo may se lạnh, bạn đã bao giờ bỏ lỡ một cử chỉ, một nụ cười quen thuộc? Đã bao giờ bạn tình cờ mở một bản nhạc cũ và chợt thấy buồn, hoài niệm về một ngày…?