Tháng 11 lặng lẽ về khi nắng chưa gay gắt và vàng rực. Gió mang theo hơi se lạnh khẽ rơi trên những con phố vắng.
Những ngày cuối thu trôi qua nhanh, mang theo sự thất vọng của những chiếc lá khô héo vừa rụng. Mùa đông ngập ngừng trong từng cơn gió se sắt, chưa đủ lạnh và rét run, nhưng chắc chắn rằng, mùa đông đã bắt đầu ló dạng đây đó.
Tháng 11 gợi lên bao cảm xúc khó tả. Khi trung tâm nửa im lặng, nửa vùng vẫy. Khi gánh trên vai những tưởng nặng, nhẹ của đời người đan xen.
Tháng 11 là tháng của mọi việc ổn thỏa. Khi những giọt nước mắt của tháng 10 chưa khô, nỗi mất mát to lớn để lại nhiều khoảng trống trong lòng hàng trăm ngàn người. Tốt thôi, đó là khi người ta học cách lấp đầy trái tim mình để nhìn vào chính mình và yêu thương trọn vẹn. Mất mát là quá nhiều để nói như một dấu chấm lửng bi thảm của tháng tiếp theo…
Tháng 11, gió mùa nhè nhẹ se lạnh, lá cuối thu ngày càng nhiều, lòng ta chợt nhớ về một người nào đó, những kỉ niệm thân thương, hờn dỗi hay hờn dỗi.
Tháng 11 giữa không gian bao la, bức tranh giao mùa, những vui buồn trong cuộc sống của con người với con người, con người với thiên nhiên được phơi bày giản dị trong thơ, nhạc. Tháng 11 là tháng của những nỗi thất vọng vô hạn và không tên.
<3 Hàng dài phương tiện nối đuôi nhau như vội vã chạy về nơi ở để quây quần bên người thân bên mâm cơm nóng hổi, tìm về chốn bình yên sau một ngày bộn bề lo toan.
Tiết trời chuyển mùa, tháng 11 chìm trong giótrong sương, trong sắc cúc vàng sớm mai. Bầu trời không còn trong xanh, ánh nắng cũng không gay gắt, chỉ còn lại một ngôi nhà lớn trước lối vào của chúng tôi.
Tháng 11 nhắc nhở chúng ta đừng buồn nếu người ấy không quay lại. Ăn những món mình thích, làm những việc mình tâm huyết, tụ tập nói cười với bạn bè. Nhưng dù bận rộn đến đâu, dù có làm như không có chuyện gì xảy ra thì nước mắt vẫn lăn dài mỗi đêm
Tháng 11 thật bất hạnh và đáng ghét, nhưng vẫn phải hòa mình vào cái lạnh đó, dù trời u ám thế nào cũng cảm thấy thật nhẹ nhàng.
Tháng 11 ngân nga những bản tình ca da diết… Nhưng chắc chắn rằng, vẫn có người sưởi ấm cho ta, không nhất thiết là tình yêu…
Tháng 11 có thể là lúc gió heo may thổi quahương hoa sữa nồng nàn, lôi cuốn. Anh vẫn nhớ khoảng thời gian sau khi chúng ta đạp xe dưới những bông hoa sữa nồng nàn lặng lẽ bên đường, anh vòng tay ôm em thật chặt và ước gì khoảnh khắc đó ngừng trôi.
Tháng 11 đã qua, thời gian trôi nhanh quá phải không? Nhanh đến nỗi không biết mình đã lỡ hẹn với ai?
Những ngày này, tôi thả hồn mình bay bổng, thích để những ngón chân nhẹ nhàng rảo bước khắp mọi ngóc ngách con đường, để cho đôi mắt mình thích thú ngắm nhìn. Mặc dù tôi cô đơn. Nhưng cảm giác ấy khiến tôi thực sự thấy bình yên, bình yên đến lạ lùng.
Hôm qua bạn nhắc, tháng 11 lại đến tháng hồn nhiên với bao ước mơ tuổi thơ. Anh yêu em vì lời em hát thiết tha, như cần ngụy trang cho một tình yêu bi thương, che đậy những tình cảm nắm bắt lỏng lẻo trên đường đời. Tôi thì thầm, ai đang nắm tay tôi?
nghĩ mà buồn. Biết bao mùa xuân tháng mười mộng mơ. Ngày trước chỉ cần vội vã cho tháng 11 đủ đầy, giờ chỉ ước chậm lại, một chút, một chút thôi, tháng 10 cô đơn.
Một tháng 10 nữa đã qua, cô gái tháng 11 lại một lần nữa rơi vào vô định. Đâu là bến khi đi, đâu là bến bờ khi về? Không biết nữa. Nhưng hãy nhớ, đừng khóc ở tuổi 22.
Tháng 11, đôi chân đung đưa theo điệu nhạc, lòng bàn tay mân mê ly cà phê đen nóng. Bên ngoài, mọi người vẫn lặng lẽ đi qua nhau. Tôi cảm thấy như mình đang sống chậm lại. Có ai ngừng chuẩn bị cho tôi quay lại cùng, hoặc đến xúi giục tôi lao lên không?
Tháng 11 về, bình minh lên mang theo cơn gió se lạnh. Cửa sổ là một khoảng trắng…
Mặt trời biến mất…
Bầu trời cao cũng biến mất.
Chỉ còn một màu xám trắng, u ám, mệt mỏi.
Tình yêu bây giờ có thể không phải là màu hồng ngọt ngào của kẹo dẻo, mà là những giọt đắng đen kết dính với nhau như những giọt cà phê espresso. Phần thưởng như đã hứa, một cánh đồng hạc giấy và một chiếc khăn len, anh ấy nói cần đeo chiếc khăn bạn đan. Anh tặng em vào ngày sinh nhật của em, một ngày se lạnh đầu tháng 11, nhưng em lại nói thích anh là một sai lầm.
Lại sang mùa se lạnh để mỗi sớm mai nghe ngọn gió luồn lách trên mái đường, chiều buông xuống, rùng mình tựa đầu vào mây xám khắc khổ, đêm về vang vọng . những tiếng thở dài xen lẫn với tiếng gào thét trong đêm khuya của nhau. Cái lạnh buốt của buổi tối tháng 11 làm ướt cả cái giá sách cạnh cửa kia, tuy nhiên hôm qua nó vẫn còn hơi nóng…
Kết luận: Đó là những ngày của tháng 11, Hà Nội có những vấn đề níu chân ta dù chỉ trải qua một thoáng. Có những nơi, những câu chuyện được khuyên hàng tỷ lần chỉ để biện minh cho một lý do lãng phí. Có những người khiến tim ta đau nhói, nhưng khi nghiêm túc chỉ cần một nụ cười và ánh mắt rực rỡ trong buổi chiều thì lại vui lạ thường.