Thật vui khi cơn mưa đầu mùa đã về. Nó làm mát cả những ngày nắng cháy. Những ngày mát mẻ đang chờ đợi một con người kiêu hãnh đầy căng thẳng, như bạn…!
Trải qua hơn 30 con suối, cuốn trôi bao ưu phiền tuổi thơ. Trên con đường nắng hôm qua, tình cờ gặp anh nhưng mang bao thổn thức. Chúng tôi yêu nhau một thời gian ngắn và mất niềm tin vào nhau. Khi đó, em có cần nhớ anh như anh không? Bạn có buồn khi nghĩ về tương lai, nhận ra rằng dù sao cũng có duyên?
Khó đến với nhau, khi một người cụ thể luôn mang hình ảnh của một người khác. Tôi cứ đắn đo mãi “Mình cố gắng cũng không sao!”. Hình như tôi nhìn nhầm bạn? Hình bóng xưa sao dễ quên, dẫu chỉ là dối gian…
Rồi thời gian cuốn ta đi... trong giấc mơ lạc lối nào đó anh gọi tên em và khéo đưa tâm trí tìm kiếm? Quá tuyệt vời phải không nào? Niềm tin thắp sáng và châm ngòi cho sự trì hoãn. Tìm bạn có việc gì không? Chỉ vì sự hài lòng của bạn.
Tình yêu của chúng ta rồi sẽ ổn thôi, phải không? Chỉ là họ gặp nhiều khó khăn hơn những người khác mà thôi! Chỉ cần chúng ta luôn yêu thương nhau, tin tưởng nhau thì chuyện nhỏ cũng sẽ không sao, phải không?
Đã hơn một nghìn ngày trôi qua nhưng tôi vẫn tìm thấy bạn. Và có lẽ, ngày ấy trong tôi bắt đầu hiện ra những trang sách. Tôi mạnh dạn viết một cuốn sách điện tử, cuộc sống của tôi hạnh phúc hơn vì bạn. Dư chấn xúc động ấy khiến tôi mường tượng trong chữ nhân duyên mà mình đã gieo cả vào con đường trước đây.
Đến với nhau thật rắc rối khi một người lúc nào cũng mang trong mình hình bóng của một người cụ thể nào đó. Tôi cứ nghĩ, “Mình cố gắng cũng không sao! “Yêu một người thường là học cách hy sinh
Cũng có những lúc thổn thức trong tôi rất lâu, nó biến tôi thành một kẻ chờ đợi và luôn lấp đầy trái tim tôi bằng nỗi nhớ với bao kỷ niệm mà tôi chưa bao giờ bỏ lỡ. Đã có những ngày bóng anh ngập trong suy nghĩ, tràn trên lá khô rơi đầu hè.
Mây cứ che nắng, nói đến mặt trời vui chung, riêng gió dù rất đau vẫn phải khịt mũi, phải nói, phải vui. Còn anh là gió, cô ấy cũng như tôi, lúc nào cũng ngóng trông anh.
Đã có lúc em nói lá vàng bao nhiêu là nỗi nhớ anh bấy nhiêu. Thật không ngoa chút nào! Tôi không cảm thấy tuyệt vọng. Bởi vì chúng ta yêu nhau. Chỉ là… 2 bạn ở 2 địa điểm. Chưa gặp mà không hết đau. Tôi tự trấn an mình như thế để ôm và tiếp tục duy trì tình yêu dành cho em. Dù mọi thứ đều im lặng.
Tháng Tư– ngày ấy, bầu trời Hà Nội rợp một màu trắng của hoa loa kèn. Tháng Tư ấy, tôi đã yêu. Tình yêu đơn phương bấy lâu nay của em cũng đã được đền đáp, em không còn thích giữ hình ảnh anh trong tim hay trong mắt anh nữa. Bây giờ tôi có thể chạm vào bạn một cách nhẹ nhàng, không bối rối hay ngại ngùng. Dẫu biết, anh theo đuổi một người, nhưng giờ em là của anh, hạnh phúc này là của anh – rất thật.
Đời người, một tình yêu đẹp, một thiên thần sắp mở ra cánh cửa tình yêu với bao điều tốt đẹp. Một niềm tin lấp lánh trong hai chúng tôi rằng không gì có thể chia cắt được chúng tôi. Mọi thứ đối với tôi đều kỳ diệu và xứng đáng.
Tôi thích hoa loa kèn, bạn chiều theo sở thích của tôi. Em không ngại cùng anh dạo bước trên con đường ngắm hoa, cũng không phàn nàn mỗi khi cùng em e thẹn chọn hoa vào buổi sáng sớm, hay tình nguyện làm thợ ảnh để lưu lại hàng tấn hình ảnh của anh bên hoa loa kèn. kèn làm kỷ niệm.
Bạn có hài lòng với tháng 4 như tôi không? Bạn có cảm thấy tràn ngập hạnh phúc nếu mỗi đêm bạn đưa tay cho tôi làm gối không? Tôi muốn vào bếp để xử lý bữa tối và bạn có thể yên tâm đọc hướng dẫn. Có một cảm giác khó chịu khi nhìn đồng hồ khi tôi đến muộn. Và anh sẽ không bao giờ làm em khóc. Bạn có đồng ý không?
Tháng 4 12 tháng này vẫn thế, lòng vẫn xao xuyến khi bắt gặp hình ảnh loài hoa quá quen thuộc của mảnh đất thủ đô. Lòng tôi vẫn nhớ một mùa hoa, một tình yêu đã qua, nhưng tôi không bao giờ hối hận về sự lựa chọn của mình ngày hôm đó. Vì tôi biết, tôi xứng đáng được hạnh phúc hơn khi ở bên một người biết trân trọng tình yêu và sự cố gắng của tôi.
Ta sẽ cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, giúp đỡ nhau lúc khó khăn hoạn nạn. Và chúng ta sẽ cùng nhau khịt mũi khi Chó bị mắc cái tội muốn vào phòng quậy phá với chúng ta. Có rất nhiều điều hạnh phúc mà tôi thậm chí không thể đặt tên. Đúng không, em yêu?
Kết thúc: Tháng 4 tạ ơn với mùa hoa loa kèn thơm bên góc đường, nơi có cơn mưa đầu mùa đủ mát mẻ ở ngã tư quen thuộc. Xin cảm ơn tất cả những ngày ngửa mặt hít thở luồng sức sống yêu thương luân chuyển bất tận. Dù trải qua bao mùa giông bão, anh tưởng rằng có em trong đời… ngày sau sẽ bình yên.