Vào ngày tôi chọn đi dạo một mình, tôi đã nhận thấy điều gì chờ đợi mình ở phía trước. Cô đơn bủa vây từng đêm. Đó là một nụ cười gượng gạo cố gắng che đi sự thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt của anh ấy.
Đôi khi nhìn những người thương nhau, đợi nhau giữa mùa đông lạnh giá khiến lồng ngực trái tôi chùng xuống vài nhịp. Đôi khi ngoảnh đầu nhìn lại những món đồ yêu cũ, nuối tiếc một thời ngây ngô trong tình yêu, để rồi lại muốn yêu lại như ngày xưa. Đôi khi, tôi bấp bênh đến mức tôi không hiểu chính mình.
Đêm, những bụi cây bên đường đổ bóng dưới ánh đèn vàng nhạt. Chiếc lá thong thả chạm nền gạch tím. Phố đông người, dòng người cứ vội vã, vội vã giữa dòng đời hối hả, vội vàng để thích, để nhớ, để vội và để mềm. Giữa bao lời nói vội vã, chỉ em một bờ vai gầy.
Ngày em ra đi, là những lần tôi lạc lối trên những nhịp đứt quãng của bản tình ca dang dở, những đêm tôi cuộn mình trong căn phòng tối, nghe đi nghe lại một bài hát cũ qua. in đậm bao kỉ niệm, rồi ôm vai khóc đến cạn tim, đã mải lang thang trên đường chẳng định đích đến mà mặc định con đường nhòa trong khóe mắt.
Mùa này qua mùa khác, nắng vẫn đổ xuống hàng cây cuối phố, mưa dù sao lại đến phù phiếm trên mái hiên cũ, gió vẫn về từng đêm Cành cây rung rinh, bụi mù tiếp tục phủ đường xưa, bước chân quen. Xuân – hạ – thu – đông, mỗi ngày rơi vào ngõ, tôi bước qua mùa không đếm xuể. Những hàng cây xanh xao đã thay lá bao lần, em vẫn sẵn sàng, bóng mát mới của tình yêu…
Trời đêm lộng gió, con phố quen nghìn bước chân mà chợt buồn chẳng muốn đi vội. Sài Gòn tháng 3, những ngày oi ả đón hè. Lại một mùa mới. Khi nào tôi sẽ thành công trong tình yêu một lần nữa?
Đêm về, gió lùa qua từng ô cửa nhỏ mang theo hơi lạnh đầu mùavà bao hoài niệm đeo bám thời gian. Những suy nghĩ còn lại để đi bất cứ nơi nào. Bản thân con người đôi khi cũng buồn cười, lúc nào cũng nhớ những điều không nên nhớ.
Những câu chuyện chỉ có đêm mới nhớ được thật đau lòng. Tôi gửi gì cho gió ngoài, để xoa dịu lòng tôi trong đêm đông se lạnh kèm theo cô đơn.
Đêm, tối. Màu huyền ảo, u ám. Là lúc chúng ta gửi gắm nỗi đau của mình đến những người xa lạ mà chúng ta từng quen biết, những người quen trở thành xa lạ. Rồi dằn vặt bản thân về những giấc mơ mà bạn chưa bao giờ đặt chân vào, những sai lầm thường không phải của bạn… Ảo tưởng về những điều chỉ nhớ được thật mệt mỏi.
Đêm. Nó đã được mặc định kể từ khi giao hàng để xoa dịu thời gian khi mặt trời trải đều ánh sáng của nó khắp một nửa thế giới. Vì khi hối hả đổi lấy bình yên. Như bàn tay thanh tú nhẹ nhàng vuốt ve những mỏi mệt, lấy lại cho ta dáng vẻ kiêu sa ngày mới sẽ đến.
Sau dòng đời hối hả, tôi chợt nhận ra con người cũ của mình cũng ôm theo nắng chiều yếu ớt bỗng trở nên se lạnh, rồi tan biến vào hư vô. p>
Thật buồn… chắc chắn rồi! Ở đằng kia rất buồn. Và sau đó… tại sao cây đàn guitar lại chơi vào đúng thời điểm đó? Tiếng đàn của ai cứ ngân lên từng nhịp, làm cho thời gian đêm đen như dịu đi để thêm vào vùng tĩnh mịch bao nỗi buồn kéo dài mãi.
Hà Nội hôm nay trở gió, kéo theo cái se se lạnh khó chịu vào từng con đường nhỏ. Tiếng gió gào thét trao qua từng đợt, từng đợt khiến biết bao trái tim run rẩy vội vã tìm về một nơi ấm áp cho riêng mình. Nhưng đâu đó, trên những con phố phồn hoa này, vẫn có những bước chân lặng lẽ, …hơi thở trong gió đông.
Buổi tối lạnh tê tái, tiểu cô nương vẫn đi loanh quanh, hai tay ôm lấy mình, bám vào khoảng trống bên cạnh mà bước đi. Đôi khi cô ấy vô tình níu lấy, cô ấy chạm vào tay ai đó, chạm vào hơi ấm mà cô ấy khao khát, nhưng đáp lại duy nhất là bóng tối và sự cô đơn.
<3 cô ấy bớt cô đơn hơn dù nó là nguồn gốc của mọi cảm xúc nhưng nó sẽ giúp cô ấy che giấu tất cả.
Buổi tối dường như tâm hồn con người trở nên nhỏ bé lạ thường, khao khát rũ bỏ hết những muộn phiền, cảm xúc chai sạn để trở về con người không vỏ bọc, không lớp vỏ bọc, kiệt quệ. và không hạnh phúc.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, bỏ lại sau lưng những xô bồ của thành phố, tôi lại trở về với sự cô đơn. Tất cả những gì tôi phải đối mặt không phải là cái bóng của bạn. Đó là những câu hỏi không có câu trả lời từ chính bản thân tôi.
Tất cả những gì anh cảm thấy lúc này chỉ là nỗi nhớ em chôn vùi trong bốn vách ngăn. Mọi thứ xung quanh giờ chỉ còn là bóng tối bao trùm bởi sự cô đơn.
Cô đơn vẫn là những đêm mưa rơi trên mái tôn, trong phòng chỉ có tôi và tiếng nhạc của Vũ như nói hộ lòng tôi.
Đôi khi cô đơn không phải vì không ai quan tâm mà vì sự quan tâm đó không đến từ người cụ thể mà bạn muốn. Nỗi cô đơn của người yêu đơn phương là được yêu mỗi ngày và yêu mỗi ngày.
Thành phố này vẫn như ngày đầu tiên, tuổi trẻ của tôi, tình yêu của tôi là một kiểu tắm, mặc dù tôi thực sự bị cảm lạnh do tắm mưa, tôi vẫn vô tình muốn đắm mình trong đó. một lần nữa trong cơn mưa….
Kết luận: Cuộc đời ai cũng có những nỗi nhớ riêng, những nỗi nhớ riêng khiến ta thấy mình thật cô đơn giữa dòng đời. Hi vọng những đêm cô đơn tủi hờn sẽ giúp bạn giải tỏa được nỗi buồn trong lòng.