Thánh đường St. mưa thu với những cảm xúc tổng hòa khó quên – 1000Status

Bây giờ là mùa thu, trời lại se lạnh kèm theo những cơn mưa xối xả. Khi về trên con đường vắng, lá vàng rơi dưới chân, mưa thu giăng tứ phía, chợt nhớ quê, nhớ bát canh mướp, con cá kho, bát cơm đẫm mồ hôi của mẹ.

Phố Hà Nội mưa giăng khắp nơi, dòng người vốn đã đông đúc, chen chúc nhau tìm chỗ trú chân. Hình như ai cũng ghét mưa, ngày trước có ai như chúng ta đâu nhỉ!

Mưa thu không ồn ào xối xả như mưa mùa hè, cũng không phải cơn mưa phùn bụi mù mịt của mùa xuân. Mưa thu đến bất chợt và đi trong thoáng chốc. Trong lành, mát mẻ, hài hòa với thời khắc giao mùa, xua tan cái nắng gay gắt và khói bụi của mùa hè.

Mưa đông giàu có, se lạnh đến tê tái, còn mưa thu thì nhẹ nhàng, man mác. Người ta giật mình, nói mưa đông chỉ thấy se lạnh, chứ chưa ai từng thấy mưa thu se lạnh. Dường như trong các mùa, cơn mưa mùa thu có lẽ được ưu ái và yêu thích hơn cả.

Sau những ngày nắng dịu, bầu trời trong xanh, những cơn mưa mùa thu nhuộm xám chân trời. Thức dậy trong làn gió mát của mùa đông. Khí hậu dường như cũng gieo vào lòng người một nỗi buồn vô cớ. Chẳng phải người xưa trộn lòng người với mùa thu để tạo nên một chữ sầu…

Không phải ngẫu nhiên Người Hà Nội yêu những cơn mưa mùa thu đến thế. Nếu đã một lần đến một nơi để thả hồn theo những cơn gió nhẹ trên phố, đắm chìm trong màn bạc trắng tinh với từng giọt mưa e thẹn rơi, bạn sẽ thấy mưa thu Hà Nội đẹp đến nhường nào.< /p>

Rồi những cơn mưa mùa thu sẽ qua, đường phố sẽ sạch sẽ như vừa được gột rửa nhưng cái lạnh lại sâu hơn. Ngồi bên ly cà phê, nghe một bản nhạc của Đặng Thế Phong, cơn mưa mùa thu dường như trở thành một phần không thể thiếu của cuộc sống này.

Mưa thu gợi cho ta những hồi ức mà ta chóng quên và giúp ta tìm lại ký ức tuổi thơ. Một chút chiều sâu.

Giống như những cơn mưa mùa thu, không ồn ào, bất chợt như mưa mùa hè. Mưa thu mong manh như một lẽ tự nhiên ùa về, như một niềm tin mong manh không sắc lạnh như mưa đông để em sợ lối thoát. Với tôi, mùa thu không thể thiếu những cơn mưa. Mùa thu trong mưa – Tôi vẫn gọi đó là mùa thu cho đến khi ai ra đi.

Mưa thu Hà Nội không ồn ào, xối xả như mưa hè, không se lạnh như mưa đông, không bụi bặm như mưa xuân.

Mưa thu Hà Nội đến bất chợt rồi đi vội, len lỏi ngập ngừng, đương thời, mát dịu xua tan bụi bặm của mùa hè, để lại đất trời, nhân tâm đầy xao xuyến đến lạ lùng cảm xúc, khiến bạn khó thực sự cảm nhận nhưng cũng khó gọi tên.

Ngồi bên khung cửa sổ tìm trên phố cơn mưa thu tuôn rơi, rơi ngày qua ngày lòng thấy nhớ nhung.

Tại sao trở lại vào mùa thu mưa bão này lại khiến tim bạn xao xuyến?

Tại sao dường như vào thời điểm này khi sự hài lòng của tôi đã bị tổn thương sâu sắc?

Bạn làm gì để nhắc nhở hai bạn rằng những ký ức đã ngủ quên có thể khiến bạn đau lòng đến thế!

Dường như cơn mưa dài đã gột rửa, cuốn trôi bụi bặm của ngày xưa. Mọi thứ đều gần đây, nhịp sống chậm lại, con người cũng bình yên và tinh tế hơn, chợt quên đi bao điều trong lòng…

Kết thúc: Thời gian luôn có thể hành động để bào mòn ký ức. Điều quan trọng là tấm lòng của bạn. Nghĩ vậy, tôi bật thốt lên: “Muốn ghi nhớ thì chắc không thể lơ là được”. Bạn ngân nga, “Thời gian đã qua không bao giờ trở lại. Chỉ có lòng người là quay ngược thời gian”. Và em nhìn anh cười phải không?