Thành phố sầm uất, người qua lại đông đúc, nhưng chúng ta vẫn lạc chỗ – 1000Status

Có lẽ, cô đơn nhất là khi đứng giữa biển người ta vẫn cảm thấy….lạc lõng…và cô đơn…một mình.

Giữa phố đông như hội, dòng người dù sao cũng trôi qua rất nhanh… Chợt thấy bồi hồi về nơi gắn bó nửa đời người? Chợt thấy cô đơn và lạc lõng.

Càng ồn ào, con người càng cô đơn, xung quanh càng đông đúc, chúng ta càng cô đơn. Vì có những linh hồn không ai liên lạc được.

Trong thế giới rộng lớn này, sống quanh một biển người nhưng không một ai hiểu mình, không một ai nắm lấy tay mình khi mình muốn từ bỏ tất cả.

mạnh >p>

Đã một thời gian dài, tôi cứ nhìn ra ngoài và lạc lối trong dòng đời tấp nập. Lạc lối trong bộn bề, trong dòng nước mắt và ký ức đang nhạt phai…

Tôi luôn tự hỏi tại sao sống giữa đô thị sầm uất mà vẫn cảm thấy cô đơn. Có lẽ, càng ồn ào, con người càng cô đơn, xung quanh càng đông đúc, chúng ta càng cô đơn. Vì có những linh hồn không ai liên lạc được.

Phải chăng vì khi lớn lên, con người giờ đây không còn thích hợp sống ở những thành phố ồn ào, náo nhiệt. Do đó, chúng tôi càng sợ tiếng ồn xung quanh. Chúng ta ngụy trang trong một xó xỉnh, giấu suy nghĩ của mình trong thế giới của riêng mình.

Có những buổi chiều lạc lõng giữa phố phường đông đúc, có người chọn cách hòa mình vào dòng người hối hả bên ngoài, còn chúng tôi rong chơi ở những nơi lộng gió,… Có thật không? đó là sau khi chúng ta thực sự cảm thấy nhớ một ai đó, chợt nhớ một ai đó và thực sự cảm thấy cô đơn.

Đôi khi tôi cảm thấy bị đặt nhầm chỗ. Ở trung tâm của một đô thị bận rộn và ồn ào. Ở trung tâm của một đám đông vui vẻ, ồn ào. Giữa niềm vui và tiếng cười. Giữa muôn trùng… Người ta gọi đó là sự cô đơn.

Thành phố nhỏ thế thôi mà sao không khám phá ra được, sao tìm nhau giữa chốn đông người. Thành phố tuy nhỏ nhưng tôi không tìm thấy hơi ấm hay tình yêu nào cho riêng mình.

Ta lạc giữa chốn phồn hoa đô hội, giữa phồn hoa nhộn nhịp, giữa hào nhoáng quyền quý, chỉ để tìm một mảnh ghép của trái tim mình… Trời đã cho ta một món quà như nhanh như đổi thay, hóa ra là thay lòng đổi dạ…

Có những buổi chiều lạc lõng giữa trời đông, ta rong chơi trong gió vi vu. Chấp nhận buông bỏ những cảm xúc không nói nên lời, nhặt nhạnh những kí ức đã vụn vỡ đôi lần…

<3 .

Có những ngày bạn chạy quanh thành phố trong cái nóng oi ả. Bạn lái xe như một kẻ vô hồn và không biết mình đang đi đâu, chỉ chạy càng lâu càng tốt. Trong lòng bạn như vỡ vụn ra thành ngàn mảnh và chỉ muốn khóc giữa chốn phồn hoa đô hội với hàng trăm con người xa lạ, có những con người thân quen nhưng cũng không kém phần xa lạ.

Chiều tối, Tôi đứng ở một góc đại lộ lớn, người qua lại, ai nấy vội vã về nơi ở, ai nấy lo cho mình, chỉ mình tôi đứng. đứng đó một mình nhìn dòng người vội vã qua lại.

Đôi khi tôi ước được lui vào một xó xỉnh nào đó của Hà Nội để cảm nhận rằng mình đang ở và hiện diện giữa thành phố đông đúc và hối hả này. Vào những lúc như vậy, tôi thường đi uống cà phê sách điện tử. Sau đó, họ sẽ tự chuốc lấy nỗi bất hạnh của mình.

Kết bài: Có những buổi chiều ta lạc lõng giữa phố phường đông đúc, lắng nghe những âm thanh ồn ào của cuộc sống. Nhưng chỉ cần để tâm tĩnh lặng, thì vui buồn cũng sẽ qua…