Gió bắc thổi vào lòng cái se se lạnh. Đây là nơi nào, sao không thấy bàn tay anh nắm chặt. Tự hỏi mình đã quen với việc không có bạn bao lâu rồi.
Giờ đây, anh không gặp em, không yêu anh, không nhớ anh… Anh vẫn mập, cuộc sống của anh vẫn tiếp diễn, thậm chí còn đi vào ngõ cụt hướng tốt hướng! Vì vậy, tôi thực sự đã quên bạn.
Tôi không còn cảm thấy rung động, hay ý muốn làm bạn hài lòng… không còn nữa. Vì đơn giản là tôi đã quen rồi! Tôi đã quen với việc không có bạn trong đời.
Tôi muốn ai đó yêu tôi chân thành… Yêu mọi thứ về tôi! Và chắc chắn! Người đó không phải là bạn!… Bởi vì… hiện tại, tôi đã quen với việc không có bạn trong đời!
Có lẽ bạn đã quen với cuộc sống hiện tại – một cuộc sống không có bạn. Có thể bạn đã quen với việc tự làm mình cười, tự làm mình hài lòng.
Có lẽ bạn đã quen với nó. Tôi đã quen với cuộc sống độc thân rồi. Và tôi đã khám phá ra một phương tiện khác, chứ không phải một phương tiện khác, cho chính mình.
Anh chọn cuộc sống bây giờ – một cuộc sống không có em có lẽ vì anh đã quen với nó. Tôi không biết sau khi tôi đã quen với nó và biến nó thành thói quen của mình. Nhưng hành vi đó có thể khó từ bỏ, đặc biệt khi bản thân người đó không muốn. Em gái tôi bây giờ chỉ vì nó đã quen…
Nghe một câu chuyện hayn từ hướng dẫn trong ngăn bàn. Nhưng tôi thậm chí đã từ lâu quên nhìn vào đôi mắt không có mây. Và bắt đầu hình thành thói quen bất cứ khi nào bạn vắng mặt.
Bạn có biết không? khi yêu ai đó hết lòng. Đôi khi cả thế giới thu nhỏ lại chỉ với cá nhân đó. Và, đã có lúc em là cả thế giới, là cả bầu trời trong anh. Nhưng giờ đã là quá khứ nên anh đã quên em.
Bây giờ chúng ta không còn ở bên nhau nữa. Thế giới của tôi đã biến mất. Kể từ khi bạn quay lưng lại, bầu trời trong tôi tối sầm lại. Tôi biết, kể từ giây phút đó, tôi dần dần học được cách bỏ bê bạn… Và thật tuyệt khi tôi sống lại mà không có bạn bên cạnh.
Lần đầu tiên chia tay, tôi đã khóc rất nhiều. Dù làm gì, chơi gì, ăn gì, lúc nào anh cũng nghĩ đến em – người đã gắn bó với anh suốt 4 năm. Rồi khi thời gian trôi qua, chúng ta vẫn ở đó nhưng những bức ảnh và ký ức dần phai nhạt. Vậy thì, hiện tại tôi thậm chí đã sống không có bạn bên mình, tôi thực sự đã quên bạn rồi.
Tôi đã lạc mất thế giới của mình đã lâu lắm rồi. Nỗi đau trong tôi cũng nguôi ngoai phần nào. Bạn biết không?, tôi đang dần sắp xếp lại thế giới mới của mình. Và anh đang dần quen với cuộc sống không có em.
Có thể bạn đã mất rất nhiều thứ, mất cả bầu trời, cả thế giới – chính là tôi. Nhưng, sau cơn mưa, trời sẽ lại nắng, trái đất tròn lại gặp nhau. Tôi sẽ sống bình yên mà quên đi nỗi đau đang dày vò trong tim.
Kết luận: Trong tình yêu có lẽ không ai đúng ai sai cả, tuy nhiên có lẽ chỉ là do duyên hết nên chúng ta không thể ở bên nhau. Số phận là một cái gì đó rất khác thường, khó có thể làm sáng tỏ hết được. Gặp nhau rồi yêu nhau vốn đã là duyên số, chúng ta bây giờ chỉ đơn giản là gặp nhau và có thể yêu nhau như thế. Nhưng yêu nhau để được ở bên nhau trọn đời thôi chưa đủ.