Điều đáng sợ nhất đối với mỗi người cụ thể là thức dậy mỗi ngày. Và nhận ra trong cuộc sống của mình rằng tôi thậm chí không có cá nhân và không có gì để chờ đợi, hãy thử.
Khi tôi mệt mỏi, buồn chán. Tôi chỉ ước được đến một nơi xa lạ, không điểm đến, không ngày về.
Có lẽ chỉ khi màn đêm buông xuống mới có một chiếc nệm, một chiếc chăn ấm và một giấc mơ tuyệt vời. Chỉ có linh hoạt mới an ủi được cuộc sống hàng ngày còn quá nhiều thứ không như ý muốn của chúng ta.
Sự xô đẩy của cuộc sống.
Đầy bất công.
Khi nào chúng ta mới được bình yên?
Kỵ binh – tự do – thất vọng, tránh xa.
Khi còn nhỏ, tôi không biết, nghĩ: Chỉ cần tổn thương nhẹ là tôi sẽ không đủ linh hoạt để chịu đựng. Trải qua mưa gió cuộc đời mới biết, trải qua tháng ngày dài đằng đẵng của một đời người, không có gì là không thể tha thứ. Không có gì là không thể buông tay.
Con người thật kỳ lạ. Con người càng già càng cô đơn, vậy về lâu dài cô đơn chọn con người hay con người chọn cô đơn?
Trải qua bao nhiêu chuyện tôi thấy rằng chết chắc chắn rất dễ dàng, ở lại thì rắc rối. Khó nhất là ở một chỗ để trụ được đến đỉnh cao.
Muốn khóc không ra nước mắt là tận cùng của đau buồn?
Tôi đang ngồi bên tách cà phê đắng.
Hãy nghĩ về mức độ thường xuyên điều chỉnh cuộc sống.
Đốt một điếu thuốc để biết mình còn độc thân.
Bạn sẽ đi đâu giữa dòng người hối hả
Điều khiến người khác bẽ mặt và kinh khủng nhất là sự im lặng.
Điều đáng ngạc nhiên nhất trong cuộc sống là: nỗi đau luôn đến từ những người mà chúng ta tin tưởng nhất.
Có những lúc trong đời bạn không biết mình cần gì, cần gì và cần gì, đó là những lúc buồn nhất trong đời.
Bạn có thể lười biếng mỗi khi mệt mỏi không. Nếu bạn đang chán, bạn có thể bỏ qua tất cả phía sau? Cuộc sống bây giờ về cơ bản là mệt mỏi.
Thật ra thì tôi cũng không cần phải lớn lên. Nhưng đây không phải là điều tôi có thể kiểm soát.
Muốn khóc không khóc được muốn cười không cười được. Hóa ra, đau đến tột cùng là tê tái, chết lặng.
Có những lúc chán mọi thứ, muốn bỏ cuộc nhưng chợt nhận ra mình không thể nắm giữ một thứ gì đó trong tay.
Khi dòng đời xô đẩy.
Bạn thích bay bổng hơn là yêu.
Khi con người đi đến tận cùng của nỗi đau
Họ sẽ cười vì khi đó chẳng còn gì để khóc.
Những người đã chết luôn nói lên sự thật. Bởi vì, họ dường như không vô dụng như những người còn sống, luôn cho rằng mình có thời gian để ghét bỏ, giả tạo, tức giận và sau đó yêu thêm một lần nữa.
Mệt thì ngủ được không. Chỉ mong có một cuộc sống bình yên mà sao khó quá.
Tôi không tin rằng Chúa thực sự tồn tại, tuy nhiên tôi tin rằng Ác quỷ là có thật, bởi vì những nơi tôi đi qua chỉ toàn là đau khổ. Sống với khát khao nhưng hãy bước đi trên thực tế.
Uống thêm chút nữa, Bay cùng lời ca…Hãy để chúng tôi cảm nhận thực sự. Cảm xúc của chính mình, bơ vơ giữa dòng đời…..Bất chấp tất cả, để quan sát cảm xúc.
Chỉ là không muốn lớn, không muốn một mình bươn chải cuộc sống nơi chợ búa. Ngoài kia, nó chênh vênh và mất phương hướng.
Nhiều khi giữa dòng đời lạc lõng xô bồ, cần trở lại làm bé thơ chỉ để một lần được khóc thật to, thật thoải mái – rũ bỏ mọi bất hạnh, tổn thương mà mình đang cố gắng để ẩn…
Cuộc sống đầy rẫy những khó khăn.
Miếng cơm manh áo.
Cuộc sống là bon chen và tham lam.
Đua và lặn ai cần ai
Đôi khi tôi ước một điều ước. Tôi muốn tôi không tồn tại trên thế giới này.
Tôi đã không biết khi còn trẻ, nghĩ rằng thậm chí một chút thiệt hại cũng có thể không thể chịu đựng được đối với tôi. Trải qua những thăng trầm của cuộc đời, tôi biết rằng qua những tháng ngày dài của một đời người, không có gì là không thể tha thứ, không có gì là không thể buông bỏ.
Cuộc sống hàng ngày như một nỗi đau lo lắng luôn thường trực trên khuôn mặt tôi. Đôi khi tôi cần buông bỏ mọi thứ nhưng tôi không thể.
Nằm ngửa ban đêm để chìm vào giấc ngủ. Nhưng trong đầu tôi chưa bao giờ thôi hào hứng với cuộc sống này.
Cuộc đời giống như một bộ phim bất hạnh…Không biết đi về đâu. Có lẽ chúng ta sẽ thả diều…Và dựa trên những lời gièm pha của thế giới…
Cuộc sống, nói chung là chúng ta cảm thấy cô đơn. Đôi khi tôi cảm thấy trống rỗng, như thể tôi đang thiếu một thứ gì đó… quan trọng. Có những lúc tôi muốn khóc, cho cả thế giới biết… rằng tôi rất cô đơn. Nhưng nó không thể trò chuyện, bởi vì những gì tôi đang cố gắng nói, nó bị một thứ gì đó bóp nghẹt. Tôi cảm thấy bất an trong lòng. Và điển hình là nó làm trái tim tôi đau đớn…
Chúng ta giữ chiếc đồng hồ cát trong lòng bàn tay, nhưng không thể ngừng dòng chảy đều đặn của bùn thời gian. Thân chìm đắm trong mộng phồn hoa, mấy ai cởi bỏ được lớp áo vật chất, dám nhìn thẳng vào bản chất con người thật của mình, mấy ai có thể sống buông thả, bất cần. phù phiếm, không tìm kiếm danh vọng
Đợi bình minh ngày mai. Rồi ngày mai…chúng ta sẽ sống tốt hơn ngày hôm nay. Ít thất vọng hơn, ít mệt mỏi hơn, v.v. Hy vọng ngày mai sẽ tiếp thêm động lực cho chúng ta. Đối với bước tiếp theo!
Kết luận: Cuộc đời là thế, “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh” không phải cứ phấn đấu là ta thành công. Đôi khi, chúng ta chỉ cần buông bỏ mọi thứ, phó mặc cuộc đời mình cho Chúa định đoạt. Nhưng bạn nhận ra, hạnh phúc hay đau khổ trước sau gì cũng phải nếm trải, đó là kết cục của số phận. Vì vậy, chúng ta hãy học cách đơn giản là chấp nhận để trưởng thành, dù bị tổn hại cũng không để mình gục ngã.