Tất cả rồi sẽ qua rồi sẽ qua, không bao giờ trở lại và chỉ còn lại những hồi ức trong trẻo ngủ yên trong trái tim mỗi người. Khi những giai điệu nhớ nhung cất lên trong lúc chia tay, những cái ôm trao vội vàng, những câu chia tay chưa kịp nói, những dòng lưu bút viết trên tà áo trắng sẽ trở thành những kỷ niệm đáng yêu để trân trọng. và nhiều năm sau, khi lớn lên, chúng ta có thể cười khi nhớ lại khoảng thời gian hồn nhiên đó.
Nắng hè Cái nóng oi ả đã về, tiếng ve đã bắt đầu kêu, những cánh phượng sắp tím, một mùa thi nữa lại đến, em lại sắp lên đường ngôi trường thân yêu của tôi, xa bạn bè của tôi. , giáo viên…
Chuẩn bị Một mùa chia tay nữa lại đến, mỗi người sẽ chọn cho mình một con đường, một lộ trình riêng. Chỉ có kỉ niệm là ở lại với ta mãi mãi…..
Rồi, mọi người sẽ phải lớn lên. Phượng vẫn khoe sắc đỏ thắm dù chẳng ai để ý, còn tôi lại tiếp tục cuộc đời học trò. Nhưng tôi vẫn mong một ngày nào đó tôi sẽ thấy ai đó khao khát được cầm trên tay một cành phượng vĩ, để không ai quên đi những kỷ niệm thời sinh viên.
Kết thúc phổ thông ngụ ý rằng khi bạn bè của bạn ở một nơi, một số bạn sẽ ra Bắc, và một số bạn sẽ vào Nam. Vào thời điểm đó, có lẽ hầu hết chúng ta chỉ gặp bạn bè vài lần trong năm. Và chưa bao giờ tình bạn lại thiêng liêng và quý giá hơn tuổi 12 này.
Hà Nội mùa hè báo hiệu bằng những bông loa kèn trắng tinh khôi, nơi cổng trường là tiếng ve, tiếng trống giục giã, những hồi ức đọng lại.
Mọi người đều nghĩ giờ đây chúng ta có vô số lựa chọn thay thế để nắm bắt cùng nhau, có nhiều thời gian để làm nhiều việc cùng nhau. Nhưng cuối cùng, dù có bao nhiêu phương án, bao nhiêu thời gian, cũng không đủ để chúng ta lưu giữ những kỷ niệm về những người bạn, những người thầy, và ngôi trường đắt giá đó.
Nếu được quay trở lại những tháng ngày vui vẻ với những người bạn cấp 3, tôi sẽ dành từng giờ, từng phút để nói với họ: “I love you”, “Thank you” you”. Và để nói với họ giảng viên của tôi: “Tôi yêu bạn rất nhiều, cảm ơn vì mọi điều nhỏ nhặt.
Nếu được quay lại ngày ấy, ta có đủ can đảm để nói lời xin lỗi và tha thứ cho nhau, thì giờ đây, nếu gặp lại giữa cuộc đời rộng lớn, ta vẫn sẽ mỉm cười về một thời thanh xuân tươi đẹp đã từng có của nhau khác.
Khi còn là một học giả, tôi hối tiếc rất nhiều, nhưng điều hối tiếc lớn nhất vẫn là không dám bày tỏ tình cảm của mình với một ai đó. Người ta thường nói, tình yêu học trò là dư vị ngọt ngào nhất, thuần khiết nhất mà bạn may mắn chỉ có được một lần trong đời.
Ngày kỷ niệm của trường, giảng viên hầu như chỉ nhớ mặt lũ học trò phá phách ngày ấy, còn đám sinh viên ngoan ngoãn thì không ai nhớ hết được.
Kỷ niệm lúc đó là tiếng kêu thất thanh và cái miệng méo xệch của bạn gái tôi khi cô ấy phát hiện ra con sâu yêu quý của tôi đang ở trên đầu cô ấy. Tôi không màng đến sự lo lắng của bạn, ngược lại, tôi nhỏ nhẹ nói với bạn: “Bà tôi nói rồi, đứa nào để con sâu đo từ chân đi là chết”, rồi phá lên cười. Ngôi đền, giọng nói của cô giáo… Tuổi thơ của bạn dưới mái trường đại học cứ thế trôi đi, tà kiến về con sâu không còn nữa, những lớp học bắt chuồn chuồn bắt sâu cũng không bao giờ mất đi. trở lại, chỉ còn những buổi chiều hè oi ả với mùa thi.
Kết luận: Cuộc sống đầy những nghịch lý. Trong suốt những năm tháng cắp sách đến trường cấp 3, luôn có một ước mơ cháy bỏng là lớn lên thật nhanh để nhanh chóng vượt qua quãng thời gian ngớ ngẩn đó, để quẳng gánh nặng bài vở, thu mình vào một xó thi cử và đi kiếm thật nhiều tiền. Và giờ đây, khi đã bươn chải ngoài xã hội, tôi chỉ ước một lần được quay lại thời đó.