Người ta không thương mình mình làm gì người ta cũng không thấy tiện, quan tâm mình chân thành đến đâu cũng chỉ là dư thừa, tin nhắn gửi đi, cuộc gọi nhận được, mọi người ạ. Biết đâu, chỉ có cá nhân không quan tâm, không quan tâm bạn cảm thấy thế nào, buồn ra sao, bạn háo hức ra sao với họ. Đó là đặc quyền và bản chất của những người không yêu bạn – họ dửng dưng, thờ ơ.
Và những gì bạn giữ lại vì sợ đánh mất mối quan hệ thân thiết nhất dường như không có tác dụng chữa bệnh mà ngược lại, nó làm sâu sắc thêm sự tổn hại và đổ vỡ. . Tại sao phải ngụy trang mỗi khi bạn không tự hào về ai đó, rồi cho rằng họ không tốt chút nào? Bạn luôn không nói chuyện thì bạn có thể có thói quen kìm nén mọi thứ, cho rằng mình luôn là người phải gánh vác các mối quan hệ, dần dần ai cũng chán và bỏ đi, thẳng thắn chính là cách để thu hút. đóng. chiếc cốc hiệu quả nhất.
Được rồi, những người bạn thích, bạn chỉ cần đứng đó liếc nhìn họ. Bạn nói rằng bạn bị tổn thương, nhưng có thể nếu không, cơn đau này là do bạn lựa chọn. Không giao tiếp, chính là cứ yên lặng như vậy, chỉ như một cái bóng phía sau. Có nhiều lựa chọn khác nhau nhưng bạn có thể bị tách rời, bạn cần che giấu cảm xúc của mình, vì vậy đừng phàn nàn. Không có gì tự nhiên đến, kể cả việc chọn kẹo và đắng trên đường đời.
Bạn đã bao giờ thử cảm giác yêu đơn phương ai đó chưa, bạn đã bao giờ thử cảm giác trái tim rung động vì một nụ cười của người thay thế. Đã từng trải qua cảm giác nghẹn nơi cổ họng khi biết người mình thích lại yêu đơn phương một người khác. Bạn đã bao giờ thử cảm giác chưa, đã bao giờ biết thích một người yêu một người đau đến nhường nào chưa.
Bạn đã bao giờ yêu một người đặc biệt của ai đó chưa, kiểu yêu mù quáng, kiểu yêu không đúng cách. Kiểu con đường biết là ngõ cụt nhưng vẫn cố chấp tin rằng cuối con đường sẽ có ánh sáng dịu dàng.
Bạn giữ trong lòng một người bao nhiêu năm, người ấy đi đâu tâm trí bạn cũng sẽ theo đó, dù bạn chỉ như một chiếc bóng lặng lẽ. Mọi người không biết.
Yêu người khác, kiểu tình yêu mà xã hội chỉ trích, người đời khinh miệt, tuy rằng tưởng rằng tình yêu chiến thắng tất cả nhưng cuối cùng cũng nhận ra, tình yêu là vấn đề phải tuân theo số thứ tự. Người đến trước là người đến trước, người đến sau là người đến sau, kẻ đến sau dẫu trong một khung thời gian nhất định có thể trở thành người về trước, nhưng ngày mai một lần nữa sẽ trở thành người thừa bởi cuộc đời vô thường . Thứ có thể dễ dàng cướp đoạt, ai cũng có thể lấy đi, và đàn ông là kẻ chỉ yên tâm khi chưa gặp cám dỗ.
Bạn giữ trong suy nghĩ và lo lắng của mình, tuy nhiên bạn giữ im lặng. Thế người ta cho là anh vô tâm phải không, người ta không hiểu đâu.
Bạn giữ cho mình nhiều sở thích, nhưng bạn chưa bày tỏ rằng bạn chỉ thích cái này, ghét cái kia. Sau đó, những người khác cung cấp cho bạn những gì họ thích, họ yêu thích, đó không phải là những gì bạn cần.
Có bao giờ em yêu anh nhưng không yêu anh. Hãy yêu một người nói yêu bạn nhưng lại hành động như thể họ không yêu bạn. Yêu ai đó nói rằng họ yêu bạn, nhưng bạn không thực sự cảm thấy điều đó cho chính mình.
Bạn có rất nhiều điều muốn nói, tuy nhiên nếu nhìn thấy ánh mắt đó của bạn, dù bạn đang hờn dỗi nhưng những lời trách móc của bạn vẫn không nói nên lời. Ôm chặt một lần nữa, rồi tình yêu dần lắng xuống, thay vào đó, lễ kỷ niệm khác phải đầu tư vào những gì bạn nghĩ. Con người không phải là nhà tâm lý học, sẽ không bao giờ có thể chạm đến trái tim của bạn.
<3 chúng ta dài bao lâu Loại tình yêu hời hợt, nhạt nhẽo, tưởng có mà không, tưởng sâu hóa ra vô vị. Thứ tình yêu khiến người ta vừa yêu vừa hận, thứ tình yêu vừa muốn nỗ lực lại vừa muốn buông tay.
Bạn có những nỗi buồn, điều gì đó bạn giữ trong đáy lòng, nở một nụ cười tự hào. Vì vậy, những người khác luôn nhìn bạn mạnh mẽ, cho rằng bạn đơn giản là sẽ không thể rơi nước mắt. Vết thương họ vô tình để lại sâu hơn, nhưng họ vô tâm cho rằng bạn chỉ cần không tổn thương, không khóc. Như thế, vết thương càng lớn, chỉ có bạn biết nó sẽ mở ra.
Ai trong chúng ta cuối cùng lại vô tình hay cố ý gặp được những người như vậy. Nhưng có đủ duyên để nắm giữ, đủ duyên để giữ lấy nhau hay không là do mỗi người định đoạt.
Bạn và những câu chuyện của bạn lặng lẽ bên nhau, bạn muốn giữ chúng trong lòng, vì bạn cho rằng có những điều không thể nói ra, vì càng sớm càng thông báo, không ai khác là một người cụ thể vui vẻ.
Ai đến rồi cũng sẽ đi, thay cho tuyệt vọng, hãy thử hy vọng. Sau cơn mưa, trời lại sáng, cửa đóng rồi sẽ có người mở, tổn thương cuối cùng cũng sẽ có người nhét vào.
Bạn cứ như vậy, cho đến khi mọi người về hết. Họ sợ nhìn thấy sự bình tĩnh trên khuôn mặt của bạn. Họ ghét phải đoán xem bạn đang nghĩ gì, rồi lo bạn sẽ mất đi niềm vui, rồi lại nghĩ, dù không vui, bạn cũng nhất quyết im lặng như thế.
Bạn, đừng như vậy! Nếu bạn ghét ăn kem dừa, hãy nói không thích, đừng cam chịu với hai từ “không sao”, ai sẽ biết sở thích của bạn? Nếu bạn giữ một điều gì đó trong lòng thật lâu, hãy nói ra khi có cơ hội, sẽ có muôn vàn điều ngẫu nhiên xảy ra khi bạn biết cách nói ra đúng lúc.
Bởi vì, có những vấn đề cụ thể nên nói ra, nếu không thì vĩnh viễn không trông chờ vào bất cứ ai biết, vì vậy hãy tự kể câu chuyện của mình, sẽ có người tình nguyện lắng nghe. nghe. Nếu không bước lên, bạn có thể giữ nguyên vị trí của mình, tuy nhiên có thể bạn sẽ không bao giờ đạt được điểm nghỉ ngơi ngược lại – những vấn đề đơn giản nhưng cần nắm được.
Kết luận: Vì chúng ta, cuối cùng dường như ai cũng được sinh ra để đạt được hạnh phúc. Và đau khổ chỉ là bước đệm cho những tháng ngày viên mãn sau này