Truyện hay về loài hoa dã quỳ và tình yêu thủy chung ở xứ sở ký ức – 1000Status

Mùa dã quỳ lại về – sao bạn chưa đến? Dã quỳ vàng óng ả không gian, vàng cả lòng người khiến trung tâm thật sự bơ vơ… Đó là một truy vấn cho bất cứ ai trong tình yêu. tình yêu với Đà Lạt, với hoa dã quỳ… 

Như bị quyến rũ khi người mình yêu gọi mình bằng cái tên “Tiểu Dã Quỳ”. Phải chăng một thời gian dài sống, làm việc và gắn bó với Tây Nguyên, anh rất yêu loài hoa ấy, đặt cho em cái tên “Tiểu Dã Quỳ” để chứng minh rằng anh yêu em như yêu hoa? bình dị, hợp lý và mãnh liệt đến bất ngờ? Cho đến một lúc nào đó tôi được đặt chân đến mảnh đất Tây Nguyên vào mùa hoa Dã Quỳ nở rộ và tôi hiểu rằng “Tiểu Dã Quỳ” mà anh tặng tôi không chỉ đơn giản là yếu tố huyền ảo bên ngoài của loài hoa.

Quỳ dữ dội! Trời ơi!

Miền đất vàng rực hoang sơ

Niềm vui của tháng tư!

Hè chưa tới, Xuân chưa qua

Anh là anh của người khác

Và bạn không biết ai sẽ là ai?

Hoa dã quỳ của nắng, trú ngụ giữa đại ngàn, hé nụ chẳng ai biết, đâm chồi chẳng ai biết, khi tàn cánh lại về ẩn dưới nền nhà, mùa xuân âm thầm sẵn sàng đâm chồi nảy lộc, bừng cháy như ngọn lửa cao nguyên vào tháng 10, 11 hàng năm. Những cánh hoa mộc mạc, trong sáng và thiện lương như tâm hồn của người dân phố núi, sắc hoa hướng dương hoang sơ như hội tụ đủ sắc màu của mặt trời trong năm mới nở một lần.

Có lẽ vì yêu, vì say nên cần viết về hoa dã quỳ, nhưng sợ không đủ uyển chuyển để nói hết mối tình ấy, đành im lặng? Một số tình yêu có thể được cảm nhận trong im lặng.

Giữa nhịp sống ồn ào của Hà Nội, đôi khi tôi vẫn thực sự thấy nhớ nhung, mong một giây bình yên và tĩnh lặng, khao khát mảnh đất nhỏ bé và lạnh lẽo của xứ lạnh ấy. Và đặc biệt thèm một màu vàng của Dã Quỳ – loài hoa tri ân chỉ nở vào mùa đông… Sở dĩ chúng tôi gọi nó là hoa tri ân là vì nó luôn được coi là loài hoa của mặt trời. đúng lúc đầu mùa khô, thắp lên cho mùa đông lạnh giá cao nguyên một dòng máu sống cháy niềm tin… 

Có lẽ cũng bởi cái se se lạnh, thanh tao như thế nên ở nơi đây, nắng đã hội tụ và dồn hết tình yêu vào từng cánh hoa như những vầng mặt trời xinh đẹp ấy, thôi thúc Dã quỳ hé nở trái tim chị để đón lấy ánh nắng, đón nhận tất cả tình yêu của đất trời và con người mà bùng lên, thắp lên sắc vàng cao nguyên

Tôi đã yêu sắc màu mê hoặc của một thảm hoa vàng bất tận đung đưa trong gió và trong đôi mắt của cô gái Langbiang, đôi mắt biết nói và hay cười. Ở đó có vòm trời cao nguyên trong xanh lộng gió, ở đó có sự mộng mơ của sương kết với hoa, có sự tự tin và nghị lực như rừng thông, có tình yêu say đắm theo sắc nắng trên đồi hoa dã quỳ vàng rực. bất tận.

Mưa như ánh sáng rơi xuống mặt hồ Xuân Hương như sự lắng đọng, hoài niệm. Có lẽ hoa dã quỳ trốn nắng, mượn mưa tiễn người lên phương Bắc, hẹn gặp lại mùa đông năm sau. Chắc hẳn một lúc nào đó người ta sẽ lại tìm về với mùa đông nơi đây, với màu hoa vàng lưu lại từ tình yêu nồng nàn của nắng lạnh và nhịp sống nơi phố núi yên bình.

Cô gái có má lúm đồng tiền, chỉ chợt mỉm cười khi ai đó nhắc đến mình. Bạn đáng yêu, lộng lẫy hơn cả một bông hoa dại. Chà… đúng rồi, hoa hướng dương dại, loài hoa yêu thích của tôi. Cô ấy thường nói với tôi: cô ấy rất giống với một bông hướng dương dại. Nếu cô ấy không yêu, cô ấy cũng không sao, tuy nhiên cô ấy rất mạnh mẽ khi yêu. Cô cười rạng rỡ, đôi má lúm đồng tiền ửng hồng trong nắng chiều làm ngây ngất cả trái tim của những người cho là lạnh lùng nhất.

Hoàng hôn đẹp quá, từng tia nắng vàng chiếu dọc sườn đồi làm nổi bật sắc vàng của những bông hoa hướng dương chưa được thuần hóa. Gió thổi lành lạnh, tôi kéo nhẹ em vào cùng tôi và cùng em đi dạo trên con đường mòn.

Tôi cứ đi dạo bên cô ấy như thế rất lâu. Trong ánh hoàng hôn, cô ấy thật lộng lẫy, nổi bật như những bông hoa hướng dương dại trong mùa đông se lạnh này. Tôi đã như thế, trong một thời gian dài, rất lâu. Cảm thấy tình yêu của tôi dành cho bạn rất nhiều. Anh có thể ở bên cạnh em, có thể nhìn thoáng qua em, nhưng lại không thể nói ra câu: “Anh yêu em”

Khi chớm xuân, hoa dã quỳ nở rộ trên đường phố Tây Nguyên. Mộc mạc, trong sáng và thiện lương như chính tâm hồn của người dân phố núi. Loài hoa cùng họ với hoa cúc này chắc chắn là một trong những loài hoa đặc trưng của xứ sở ngàn hoa Đà Lạt

Thời gian đã qua, ngày chia tay đã đến. Anh đến tiễn em vào một buổi chiều se lạnh. Ánh nắng chiều vàng ngả sang vàng cam chiếu rọi những khóm dã quỳ, làm nổi bật sắc vàng của loài dã quỳ đẹp đến nao lòng.

Tôi rất tiếc. Anh xin lỗi vì đã không dám nói yêu em, nhưng chỉ có như vậy em mới có thể vĩnh viễn là bông hoa dại tuyệt đẹp giữa xứ lạnh. Tình yêu anh dành cho em nhiều nhưng mong manh quá, mong manh như đóa hoa dã quỳ tự bao giờ. Chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể làm nó lay động.

Bỗng lòng tôi xao xuyến

Bạn muốn rắc vàng cho ai?

Giấc mơ đêm dài

<3

Anh biết rằng em mãi mãi không thuộc về anh, em thuộc về xứ lạnh sinh ra và lớn lên vì đóa hoa của xứ đó. Tạm biệt, tạm biệt hoa dại. Sống hạnh phúc với những gì thuộc về anh – em!

Kết bài: Dã quỳ không chỉ là một loài có sức sống mãnh liệt mà ngoài ra còn để lại ấn tượng sâu sắc, là sự nuối tiếc, hoài niệm của bao người về một vùng đất mà khi nối liền. Ở đó, bóng vàng Dã Quỳ sẽ mãi như nỗi nhớ của lòng người, không phai mờ.