Hồi đó… tuổi đôi mươi da dẻ, dáng người mảnh khảnh, tóc bồng bềnh, môi tím… dù muốn quay lại nhưng tôi vẫn yêu. Nhưng nếu có một phép màu quay lại ngày ấy, chắc ít ai dám. Lúc đó tôi còn rất trẻ và cũng rất khờ khạo. Có những kẻ khờ khạo đến giờ nhớ lại vẫn thấy mình chết lặng. Thế nên, dù nhớ nhung những ngày xanh, nhưng những cô gái không còn trẻ lắm vẫn chỉ mong muốn: Tôi muốn con gái luôn xinh đẹp như tuổi 20, nhưng khôn ngoan như tuổi 30.
Nhiều năm sau, mọi người hiểu rằng cuộc sống của người trưởng thành thường mệt mỏi. Khi đó cá nhân mới biết rằng không có bất hạnh nào là mãi mãi, không có niềm vui nào là trọn vẹn, càng dễ dàng càng hạnh phúc, giống như đám mây kia trôi theo gió, cho dù mai sau gió có không thổi nữa, mây đứng lặng nhìn. Buồn, tuy nhiên đó là một nỗi buồn tuyệt vời. Con người cũng vậy, phải có những lúc yếu lòng để hiểu được những niềm vui dù là nhỏ nhất, phải trải qua giông bão để mong những phút giây bình yên.
Nếu mong muốn đó thành hiện thực, thì chắc chắn các quý cô sẽ trở thành những người thống trị thế giới này. Bởi hai thứ vũ khí ấy, sự ngọt ngào và tri thức của một người phụ nữ thì không ai bì kịp. Một thời đại mà tất cả sự tươi mới đang nở rộ, giống như một bông hoa vừa nở vừa tươi vừa ngọt, một thời đại mà trí tuệ vẫn đi kèm với một chút táo bạo và rất nhiều sự hài lòng, nếu một quý cô có thể làm được hai điều này vào lúc tương tự như vậy, cô ấy thực sự sẽ trở nên cực kỳ “nguy hiểm.
Nhiều năm sau tuổi 20, con người không cần quá nhiều vật chất, hạnh phúc không phải là nhiều tiền mà thường là sự bình yên trong chính tâm hồn mình. Người ta không cần một tình yêu mãnh liệt như thời tuổi trẻ đẹp đẽ, cái họ cần là cảm giác được an toàn trong tình yêu đó, một tình yêu thực sự, giản dị, sẻ chia và yêu thương. hai từ “ở lại”, “không đi”. Thế là đủ.
Chúng tôi cho rằng tuổi trẻ là cơn mưa rào, phải dầm mưa, phải rơi nước mắt, phải điên cuồng mới xứng đáng với tuổi trẻ. Nhưng khi thập kỷ sau trôi qua, nhìn lại, chúng ta sẽ thấy tuổi trẻ với nắng ấm vẫn tuyệt vời như nhau, đâu cần phải trải qua cơn mưa rào.
Tuổi 20 người ta khao khát được đập, được để lại dấu chân ở những miền đất lạ. Đôi khi người ta chỉ muốn đi, đi mãi không muốn quay lại. Nhưng có lẽ ở tuổi 20, người ta thấy mình lười biếng, ngẫm nghĩ về cuộc đời chưa đủ nhưng cũng chẳng đi nữa, chỉ đơn giản là người ta muốn dành thời gian cho những việc quan trọng hơn, điển hình là chỉ ngồi một góc của một nhà hàng. Tôi đã quen thử trên con phố xiêu vẹo, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ hiểu, điều người ta mong muốn nhất ở tuổi này là được bình yên ngồi cà phê ngắm phố phường, không lo nghĩ. Có lẽ cuộc sống không còn ly kỳ như trước đây. Có thể cô đơn nhưng không cô đơn.
Nhưng ở độ tuổi đôi mươi, cô ấy còn rất xanh nên rất trẻ trung. Khi còn trẻ, tất cả cảm giác đều đơn thuần phóng đại, từng niềm vui và nỗi buồn, tình yêu hay bóng hình. Ở tuổi 20, những bấp bênh chưa được trải nghiệm đủ nên va nhẹ cũng thành sóng, vay ít cũng thành nặng. Khi đó, chúng ta đặt tên cho những sai lầm của tuổi trẻ, bởi trẻ em phải có quyền mắc sai lầm.
Tuổi 20, người ta thèm cảm giác được vùi đầu vào ngực người yêu, cùng nhau đọc sách điện tử, cùng nhau nấu nướng, cùng nhau dọn dẹp. Không còn những ngày rong ruổi, không còn những yêu thương cuồng nhiệt, chỉ cần mỗi sáng thức dậy thấy người đối diện ngủ ngon lành, mỉm cười dịu dàng, hôn hờ lên tóc người ấy, ra khỏi giường, pha cho mình một tách espresso và ngồi lặng lẽ thưởng thức. người. Hạnh phúc đến nhẹ nhàng, chỉ cần thế thôi.
Khi đó chúng ta còn trẻ, có sai lầm là tốt nhất, có thời gian để sửa sai. Nhưng đến một lúc nào đó điển hình chúng ta sẽ thấy có những sai lầm tuổi trẻ cả đời cũng không sửa được. Tuổi 20 khờ khạo ấy, nếu ta có được sự bình tĩnh khôn khéo của tuổi 30, có được sự kiêu hãnh của một quý cô đã đi qua giông bão, thì thanh xuân ấy có thể trôi qua một cách rực rỡ đến tận bây giờ. nắng ấm.
Nhiều năm sau tuổi 20, người ta mới nhận thấy nỗi đau không khủng khiếp, nó như một cú hích giúp chúng ta trưởng thành hơn, bất kể nỗi đau đó là gì . .
Anh dừng lại thật lâu bên góc phượng buồn bã giữa sân cũ, sân ngày xưa bé nhỏ 2 mái đầu xanh không dám bén mảng rúc khẽ trong những buổi chiều vàng, vì sợ bạn bè trêu chọc. Giờ nó đã trở nên mênh mông, khi một người đã đi nửa cuộc đời bỗng muốn thấy mình trở lại tuổi đôi mươi… Tay bâng quơ chạm vào nét khắc ngày xưa, ngóng tìm vòng tròn ước mơ. của ngày xưa…
Hai mươi năm đã qua, mặt cây điểm thêm mấy vòng tròn che hai trái tim nhỏ. Giờ đây, anh tiếp tục khắc lên đó một vòng tròn mới toanh, để nhớ lại một thời vụng trộm yêu xa, để mong em về một nơi xa, để hài lòng và bình yên nơi mình ở. …
Chiều, từng đợt nắng cuối ngày vừa tắt. Anh thấy lòng mình nhẹ tênh như đám mây bồng bềnh trên cao. Trong không gian, anh nhìn thấy chân trời màu tím. Đó là một chân trời vui vẻ!
Khi con người lớn hơn một chút, con người cũng nghĩ nhiều hơn về những thứ phù phiếm, mặc dù thực tế là chúng nghe rất ngọt ngào, rất ấn tượng. Không có gì tồn tại mãi mãi, tình yêu, hạnh phúc, thất bại, cay đắng. Ai trong đời cũng phải trải qua những thăng trầm, vui buồn, giận hờn, yêu thương và tủi nhục trước khi con người tìm được điều mình muốn hướng tới.
Kết thúc: Thực ra, đi lên là có mất mát, hy sinh, thậm chí là đánh đổi, nhưng cái sẽ nhận được là một chuỗi trải nghiệm, trưởng thành từ bên trong. những suy nghĩ, cách nhìn về bản thân, nhìn người và nhìn về cuộc đời phía trước. Trưởng thành sau tuổi 20, là hạnh phúc, là thất vọng, là đau thương và mất mát, những dấu ấn dù đậm hay nhạt cũng là minh chứng cho quãng thời gian ta đã phấn đấu, đã hy sinh, cả tuổi thanh xuân, cả những ước mơ, những gì ta có được trong đó. trả lại nếu không phải 3 chữ “Maturity”