Tuyển tập những câu chuyện cảm động về thời học trò vô hại trong màu áo trắng – 1000Status

Thời trung học của tôi là như vậy.

đường thẳng nối ba điểm là Nhà – Trường học – Trung tâm gia sư.

Một phần tuổi trẻ của tôi đã bỏ lại ở đó.

Đó. Đó là những năm tháng sống trọn vẹn nhất. Đừng lo lắng. Vô tư. Bạn bè sống và chơi với nhau chẳng vì điều gì cả.

Bây giờ. Sinh viên năm ba.

Có những lúc vì căng thẳng nặng nề về giáo dục và xã hội. Tôi nhớ lại những năm tháng đó một lần nữa. Có khả năng sống là chính mình.

Tuổi trẻ. Đã là quá khứ. Chúng ta chỉ có thể hồi tưởng, nhưng không thể lấy lại.

 

Cấp 3 làm tôi khó chịu…

Đây là những dịp sau khi họ học trung học cùng nhau trên con đường nổi tiếng.

Đó là đứa trẻ vô hại ở bàn lúc nào cũng treo phương pháp khác lên cành cây.

Đó là bài kiểm tra luôn thay phiên nhau, một em học thuộc lòng, những em khác sao chép.

Đó là một bài thơ, một đoạn văn không thể phân tích trên hai mặt giấy.

Đây là những trường hợp đi ngủ, ăn quà vặt ngon lành ở trường.

Đây là trường hợp bạn khó chịu nếu thấy các bài học khác bắt đầu trước.

Có phải mặt nam khi vào danh mục thấy ai cũng chăm chỉ bắt chước, mình hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra? !

Đó là khi cả lớp ồn ào hơn cả chợ bỗng im bặt, đến mức có thể nghe thấy từng tiếng thở của từng đứa.

Bị khi không tìm hiểu. Cô gọi tên cậu bé trùng tên trên bảng. Khoảnh khắc cô ấy học xong tên của nó, tôi cảm thấy như mình sắp chết một lần nữa…

Đó là rượt đuổi nhau trên hành lang.

Đó là cuốn vở ngày càng mỏng đi do xé giấy tập kiểm tra và phát cho các em xung quanh.

Đó là thời khắc 11 giờ 30, ai cũng đói bụng chờ tiếng trống vang lên.

Đó là cơ hội giải quyết vấn đề đã cạn kiệt.

“anh ấy” của năm đó.

Đó là môn thể thao ngu ngốc nhất dành cho bò nhưng mọi người đều làm.

Đây là khoảng cách từ tầng 1 đến tầng 3 trong ba năm liên tiếp.

Đó là những trường hợp sau khi họ cùng nhau gọi một đống trà sữa rồi lén cô ấy đi lấy.

Đó là thời gian chúng ta giúp đỡ nhau mà không cần suy nghĩ đơn giản chỉ vì chúng ta là cộng sự.

Đây là những giọt nước mắt đầu tiên và cuối cùng trên khuôn mặt của họ khi kết thúc năm học đại học…

Đã có những ngày, và cô bạn cùng phòng thi nhau kể về những năm tháng miệt mài cắp sách đến trường

Có những ngày, khi bạn và bạn cùng phòng của mình thi nhau nói về những trò đùa ở trường trung học

Có những ngày, và bạn cùng phòng của cô ấy tổ chức một cuộc thi để nói về những người bạn của họ, những người đã từng rất quậy phá ở trường trung học

Có những ngày, cùng bạn cùng phòng kể lại khoảng thời gian đáng yêu đó

Kể chuyện, kể một cách đơn giản. Tuổi thơ không thể quay lại, hãy nhớ suốt đời

 

Chúng tôi của những năm tháng ấy, sống vô tư, vô lo, không đặt nặng vấn đề tử tế. Sáng thức dậy sẽ cân nhắc ăn gì bây giờ, trong lớp sẽ tụ tập làm bài chưa xong, trong trường sẽ lăn ra ngủ, sẽ ăn vụng, sẽ khịt mũi. Tôi thích giật tóc người bạn thân nhất của mình, muốn trêu chọc người bạn thân đắt giá của mình.

Tuổi trẻ của chúng ta giống như ánh nắng ban ngày, ban đầu là hợp lý và lụi tàn khi hoàng hôn. Đến nhanh rồi cũng chóng tàn, để rồi khi ta nhận ra giá trị của những khoảnh khắc này, tuổi trẻ của ta chỉ đơn giản là để nhớ…

Tốt nghiệp rồi chia tay, nhiều tình bạn sẽ dần mất liên lạc, thậm chí mất liên lạc. Từng là bạn của nhau, mỗi người một ngả, nay sẽ không học chung trường, không chung đường đời. Biết bao nhiêu người đã gặp nhau như vậy, rồi lại chia xa, rồi lại xa dần. Tốt nghiệp là điểm cuối, cũng là điểm bắt đầu trên đường đời.

Tuổi trẻ đầy mơ hồ, Tôi luôn tự hỏi mình đâu là con đường tương lai? Thật ra, con đường của mọi người là từng bước một.

 

Tháng 5 sắp…

    Cánh phượng hồng rơi hồng bàn tay.

    Hãy mang tôi trở lại sau bao mùa gió bắc.

    Trong tích tắc, tôi đã nghĩ ngày xưa dường như rất gần.

    Đôi mắt anh lại lóe lên nỗi đau từ xa.

    Tháng 5 đã đến để một năm trôi qua nhanh chóng.

    Có vẻ như cửa phòng thi vẫn mở.

    Trên bàn, chiếc đồng hồ tình yêu đột ngột trở nên dang dở.

    Hòa vào những giọt nắng trên bầu trời.

    Tháng 5 đã về trong nỗi nhớ da diết.

    Mang bao yêu thương chưa đền đáp.

    Giờ hãy để năm tháng trôi qua thật nhanh.

    Hãy đưa tôi đến một vùng đất không có mặt trăng.

    Tháng 5 về với sắc tím bằng lăng.

    Hoa loa kèn không có màu trắng.

    Đường phố cũng rẽ, yên tĩnh và ít dịch chuyển hơn.

    Mưa tháng 5 đã xóa bóng nhau.

(Trở lại tháng 5 – Hoàng Yến Anh)

Có người hỏi tôi thanh xuân là gì? Thanh xuân của bạn như thế nào? Tôi nghĩ tuổi trẻ là nhìn hoa nở, nhìn hoa tàn, một hành trình ai cũng phải trải qua như một giấc mơ

Kết thúc : Trong những tháng ngày trung học hồn nhiên này, chúng ta có thể không bao giờ quay trở lại. Sau ngày tốt nghiệp, mỗi chúng tôi lại tiếp tục con đường riêng của mình mà không còn bóng dáng của lũ bạn ngày ấy. Nhưng những ngày niên thiếu đẹp đẽ ấy, những năm tháng tuổi trẻ treo lơ lửng ấy thì mãi nguyên vẹn và tươi mới trong lòng mỗi người.