Mưa hôm nay lạnh hơn hôm qua và u ám hơn nhiều so với vài ngày trước.
Anh, lại ngồi bên cửa sổ ngắm mưa.
Lại ngồi thẫn thờ suy nghĩ lại những ý nghĩ mơ hồ đến lạ lùng.
Giá như mưa đừng rơi mãi như thế này, để anh có thể ngồi đây miên man suy nghĩ về những vấn đề ngẫu nhiên để thôi phấn khích về em một chút, để vơi đi một chút suy nghĩ.
Mưa rơi rồi tạnh dần dù vẫn còn vài giọt nhẹ bay trong gió chiều.
Mưa lúc nào cũng thế, cũng đọng lại trong em từng nỗi nhớ chơi vơi và nhớ em nhất.
Tôi nhìn mưa và nhớ bạn đến bất ngờ.
Tôi cũng không cảm nhận được nỗi nhớ của chính mình.
Có lẽ trong tâm hồn đa mang của mình, tôi ví em như cơn mưa bụi.
Còn bạn, không ngọt ngào như những chàng trai khác.
Bạn có thể là thế đấy, lạnh lùng và thực tế.
Bạn thực tế đến mức không thể nói dối dù chỉ là một việc nhỏ.
Và có lẽ sự thật ấy khiến em ẩm ướt như cơn mưa chiều nay.
Có lẽ trời mưa lúc nào cũng lạnh và cái cảm giác se lạnh ấy khiến người ta cảm thấy cô đơn, ớn lạnh.
Và khi trời lạnh, người ta chỉ muốn một vòng tay yêu thương.
Tiếng mưa tê tái, tiếng mưa lạnh buốt cho kẻ mong đợi.
Một chiều mưa lạnh em nhớ anh trong mưa.
Trời nắng nhớ em da diết
và nhớ thật nhiều khi mưa cứ rơi như nỗi thất vọng không tên trong buổi chiều vắng.
Bên ngoài trời đang mưa. Mưa hay buồn? Trước khi gặp em, anh ghét mưa. Sau khi yêu em, anh mới biết cách cảm nhận thật sự khi trời mưa, khi buồn và nhớ em da diết.
Mưa làm anh nhớ em nhiều. Nhưng anh đã hứa với em không nói thêm, để em chỉ nghe tiếng mưa rơi trong lòng. Chắc hẳn cũng có lúc bạn bất chợt gặp một cảm giác buồn như vậy đúng không? Anh không như vậy, vì nỗi nhớ em suốt thời gian qua trong anh đã không còn.
Anh ơi, vậy là một mùa đông nữa lại đến. Cái se lạnh đang bao trùm khắp các con phố. Hình như cái lạnh làm anh tủi thân và nhớ em nhiều hơn.
Gió lạnh đã về, nhưng chúng ta không còn ở bên nhau nữa. Tình xưa tưởng chừng mãi nồng ấm trong tôi, nay chợt hóa lạnh lùng, trống vắng. Phải chăng mùa chỉ đẹp khi ta còn yêu, đêm đông chỉ ấm khi ta còn vòng tay.
Em mang chiếc khăn của đầu đông ra ngoài, ngập ngừng khoác lên đôi vai gầy, muốn tìm lại hơi ấm xưa, mà rõ ràng chiếc khăn này làm em lạnh hơn, nước mắt rơi trong lặng lẽ
Nhưng khi gió thổi mạnh, những hạt mưa lại thêm tơi tả tứ phía, đơn giản như lác đác vì những chiếc lá vàng khô cuối mùa không thể chạm đất ngủ yên. thư giãn trên thảm gỗ xanh. Chợt thấy tiếc mùa mưa cũ, nếu em bên anh nghe tiếng mưa và ngọn cỏ rì rào, lòng anh mềm lại trong chiều mưa giông.
Nỗi nhớ và hoài niệm là ngọn lửa yếu ớt cuối cùng còn sót lại để sưởi ấm trái tim tôi mỗi khi nó cố đóng băng. Tôi sợ mình không thể quên, nhưng tôi sợ mình không thể nhớ. Và khi gió đông về, ngọn lửa ấy chao đảo giữa hai miền quên, muốn tắt về miền quên mà cố níu lấy miền nhớ…
Gió lạnh lại về, anh nhớ em lắm. Tôi muốn gọi cho bạn, nhưng tôi sợ rằng giọng nói của bạn sẽ làm cho tia hy vọng cuối cùng vụt tắt.
Em đến, mang đến cho anh mùa xuân ấm áp, mang đến cho anh những cơn mưa hè tưới mát mầm xanh, mang đến cho anh những chú lợn may mắn của mùa thu hạnh phúc và… giờ em ra đi, để lại giá lạnh mùa đông trong tim tôi.
Từng giọt mưa cứ rơi làm cho cô gái trong căn phòng nhỏ thấy cô đơn hơn rất nhiều… Dẫu biết quá khứ chỉ là quá khứ, dẫu biết mình không có em ngay bây giờ, nhưng tôi vẫn nhớ… Không có tình yêu nào là vĩnh cửu, chỉ còn lại những khoảnh khắc vĩnh cửu trong tình yêu, những khoảnh khắc của một thời đã mất…
Từng giọt mưa vẫn cứ như mưa ngày xưa, chỉ có một điều thay đổi: em không còn bên anh, tiếng cười vẫn còn đó. nó giống như nó chỉ đơn giản là ngày hôm qua. Đã lâu rồi, anh không biết làm thế nào để sống không có em, nhưng mỗi đêm ẩm ướt, anh vẫn tiếp tục hát cho em nghe.
Trời mưa rồi, trời bắt đầu vào mùa mưa…Lại một mình em lang thang phố phường, một mình ngụp lặn trong làn mưa se lạnh, tê tái lòng người. Thậm chí còn tê liệt hơn sau khi tôi ở bên bạn, tôi đã ra đi…
Bỗng tôi nghe tim mình rạo rực, sống mũi cay cay, mắt nhòe đi vì mưa, hay vì chuyện vừa xảy ra… Tôi vẫn đứng đó, ướt sũng trong mưa. , để cái se lạnh xoa dịu lòng tôi. Không, mình chỉ có mưa làm bạn…
Cùng nhau đi qua cơn mưa mùa đông, rồi cơn mưa đầu hạ, chưa kịp đón cơn mưa trong tiết trời thu se lạnh, chúng ta đã phải xa nhau.
Xuống phố vào lúc trời chưa sáng, làn gió nồng nặc phả vào mặt khiến tôi thực sự thấy se lạnh nhưng dễ chịu. Thu sang rồi sao bây giờ khác hẳn, lòng anh thấy khác hẳn, giờ chẳng còn nghĩ đến những chuyện xa xôi, dưới con phố lung linh ánh điện anh nghĩ đến em và chợt nhớ em.
Trong tiết trời se lạnh này, giờ đây, một mình tôi lững thững đi trên con đường xa lộ đầy gió và bụi. Lúc giá lạnh này, có thể vẫn còn một bàn tay cô đơn sẵn sàng cho anh nắm lấy, lúc lạnh giá này có một trái tim nếu không được sưởi ấm trở lại có thể đóng băng bất cứ lúc nào.
Kết luận: Cho đến khi viết những dòng chữ này, ngoài trời cũng đang mưa! Mưa lạnh như lòng anh một khi xa em. Nhưng em đừng níu kéo tình cảm ấy, bởi em biết “tình chỉ đẹp khi còn dang dở” và em đã rời xa anh trong tình yêu của quá khứ, tuy nhiên điều đó không ngăn được nỗi nhớ da diết trong em. trái tim. , Nhớ bạn rất nhiều.