Quần áo không có hạn sử dụng, nhưng mọi thứ khác thì có… kể cả tuổi trẻ!
Khi tôi còn bé cảm thấy rằng 45 phút của một bài học là một khoảng thời gian rất dài. Hồi đó đi học cấp 3, tôi phải thẳng lưng, ngẩng cao đầu, tay phải ngoan ngoãn khoanh trên bàn, thường nửa tiết là bồn chồn.
Sau này lớn lên, nhìn lại quá khứ, không nói đến một khoảng thời gian, mà nói đến một ngày một đêm, một năm một tháng, thì cũng là một khoảng thời gian. khoảng. tương tự như một cái chớp mắt cố định. Mùa xuân như nước, vội vã trôi qua.
( Anh chỉ tiếc không được bên em đến già – Đồng Dao)
Thời học sinh có lẽ là đáng yêu nhất trong mắt các bạn học sinh cấp 3, thực chất quãng thời gian đẹp nhất thời cấp 3 chính là trong lòng các bạn học sinh.
Có thể hiện tại bạn không hứng thú với những ngày khó chịu này. Nhưng rồi bạn sẽ hiểu, hiện tại mà bạn chỉ đơn giản là ghét hiện tại, sẽ là quá khứ mà bạn có thể không bao giờ quay lại được.
Bởi vì lại đến mùa khai giảng và ôn thi.
Ngoài kia, những đứa trẻ mặc đồng phục, tham gia, ghi hình, ôm, cười, khóc…
Không thiếu thứ gì.
Tôi vẫn luôn mong tìm một từ thực tế để diễn tả tuổi trẻ của mình.
Cuối cùng cũng nhận ra rằng tuổi trẻ không thể khái quát hóa.
Đau đớn, thoái hóa, tổn thương, trưởng thành…
Dù thế nào đi nữa, khi khoác lên mình bộ lọc của tuổi trẻ, mọi thứ sẽ trở nên tuyệt đẹp.
Xa trường, em sẽ dần khám phá ra…
Càng nhiều năm trôi qua, càng khó gặp lại những người bạn từng ngồi rất gần chiếc bàn bên dưới.
Chàng trai ngốc nghếch không có gì trong tay nhưng lại luôn thích bạn nhất…
cuối cùng cũng chẳng gặp ai ngớ ngẩn hơn.
Và nắng chiều chiếu xiên qua ô cửa lớp,
tiếng thì thầm trong hiệu sách,
bữa ăn rẻ tiền không ngon trong căng tin,
thời gian còn lại trong ngày nằm nhàn rỗi…
Tất cả sẽ biến mất.
Rồi bạn sẽ phải chấp nhận chia tay và chia tay.
Chấp nhận những vấn đề phức tạp trong tình yêu.
Tôi nên dần dần được dạy để phân biệt giữa thực tế và dối trá.
Học cách đơn giản là chấp nhận một số hạt bụi bắt buộc phải nhận vào mắt bạn
nhưng hãy luôn nhớ duy trì khả năng lọc năng lượng cho đôi mắt của bạn.
Và cuộc sống bắt đầu thể hiện khía cạnh chân thực nhất của nó.
Có thể là đường cao tốc bằng phẳng kéo dài hoặc một khúc cua dài.
Hoặc bật khóc trong nụ cười, hoặc bất lực đầu hàng.
Tất cả đều là vật phẩm bất ngờ.
Sau đó con đường tiếp theo…
Ai đó để nước chảy.
Có người thoát khỏi gông cùm, một lòng phấn đấu.
Ai đó đầu hàng thực tế, trở nên tầm thường.
Áp lực của ai đó dữ dội hơn.
Vậy thì chúng ta có thể là người đến sau.
Không ngừng trưởng thành sau muôn vàn gian khó.
Có vấp ngã, nhưng không sợ thất bại.
Hãy tự vượt qua nhưng đừng tự gây rắc rối cho chính mình.
Có thể bất mãn và đau lòng,
nhưng đừng bao giờ để mất hy vọng.
Từ giờ trở đi, chúng ta lại lên đường.
Chạy nhanh vì đời còn rộng.
Mãi mãi không quay đầu lại.
Tôi không còn là trẻ con nữa,
nhưng bạn sẽ luôn trẻ trung.
Tất cả những gì bạn ghét ngày hôm nay, là ngày hôm qua mà chúng ta sẽ không bao giờ quay trở lại.
<3
Tôi từng lén trốn học, giờ tôi đã trở lại lớp học cũ.
Tôi đã từng nhìn bạn một cái nhưng kiểm soát cả sân trường.
Nụ cười Tôi hằng mong được thấy, giờ chỉ còn là hồi ức.
Cầu bóng đá, căn tin, cầu thang, hành lang khuất… đâu đâu cũng có một xó áo anh bị gió thổi nhẹ bay… Xoáy áo em từng ôm bàn tay của tôi cuối cùng đã tuột ra. đặt nhầm chỗ.
Giống như nhà là nơi người ta đánh giá tuổi thơ, tuổi trẻ là khoảng thời gian để con người ta nhớ nhung và hoài niệm, một khi bạn giữ nó trong lòng thì sẽ không còn giá trị dù chỉ một giây. Đồng tiền, chỉ cần bạn đổ hết đi, nhìn lại, tất cả đều có lý – những người đã yêu thương và làm tổn thương ta, mới có ý nghĩa với sự tồn tại thanh xuân của ta.
Một ngày nào đó,khi trời mưa như thế, tuổi trẻ bấp bênh của chúng ta sẽ lùi xa theo quy luật thời gian. Một ngày nào đó, khi trời mưa như thế, tuổi trẻ của chúng ta sẽ ở sau những khúc quanh. Chúng tôi sẽ rất khác nhau sau đó. Hoặc có thể không. Dù thế nào đi nữa, tuổi trẻ vẫn sẽ là một điều gì đó tuyệt vời trong suy nghĩ, giống như một cơn mưa rào. “Ngay cả khi bạn bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn cần phải tắm mưa một lần nữa.”
Ai cũng có tuổi trẻ, tuổi trẻ nào cũng có câu chuyện, câu chuyện nào cũng có nuối tiếc, mỗi hối hận đều có vô vàn kỉ niệm đẹp.
Hãy nói chuyện với bạn cùng bàn của tôi nhiều hơn một chút, sau đó nhìn quanh lớp học đã cùng tôi theo năm tháng, và bạn của tôi nữa, tôi cũng thích nó, hãy xem qua cách anh ấy xuất hiện với cái đầu cúi xuống làm bài tập, khi ánh nắng nhợt nhạt chiếu vào những trang sách bỏ túi, lên mặt anh ấy. Những khoảnh khắc đó sẽ là những khoảnh khắc mà tôi hoài niệm và mang theo đến hết cuộc đời.
Chỉ cần ra ngoài chơi. Hồi bé thì ra sân trường, lớn lên thì tụ tập 5 ba đứa ngoài hành lang để nói, rồi lên cấp. Mỗi lần huấn luyện viên đi qua là dọa, không được dựa vào lan can kẻo gãy mất.
Hồi chuông báo hiệu sự kết thúc của sự ngụy biện. Giọng nói của người hướng dẫn, giọng nói của người hướng dẫn. Giọng nói của bạn thì thầm. Âm thanh vụng về qua giờ. Tiếng lật sách, tiếng thước kẻ. Tất cả những âm thanh đó đều là tuổi trẻ.
Nắng giữa trưa hè, rèm xanh, quạt hình cầu trên mái nhà và bạn đang ngủ say ngay trước bàn làm việc của tôi.
Tuổi trẻ là một chặng đường đầy vấp ngã, để rồi sau này mới nhận ra sự huy hoàng.
Kết luận: Cuộc sống của chúng ta chủ yếu được chia thành hai cấp độ lớn: tuổi trẻ và những năm tháng còn lại. Tuổi trẻ qua nhanh như hạt cát luồn qua kẽ tay. Nhưng hãy để lại những hồi ức mà bây giờ chúng ta phải dành tất cả những năm tháng còn lại để hồi tưởng lại.